Lúc Lục Trác Phong về đến phòng, trời vẫn còn chưa sáng, tối tăm mù mịt, anh dựa vào bên giường hút một điếu thuốc.
Tối hôm qua Minh Chúc một mực hô đau, lần đầu tiên kết thúc rất vội vàng, anh cho dù có nhiều khí lực và tâm tư hơn nữa cũng đều phải nhịn xuống, ôm cô gái trong ngực nhìn chăm chú hơn nửa đêm, cảm thấy có chút không chân thực, anh quen biết cô tại nơi này, cũng đã từng đánh mất cô.
Đã từng vững tâm như bàn thạch, từng nói không hề hối hận, chịu đựng không quay đầu lại, vì vậy đã bỏ qua rất nhiều thứ, không biết rằng cô vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
Quanh đi quẩn lại.
Trở về điểm xuất phát.
Rốt cuộc vẫn là biến cô thành người của mình.
Lục Trác Phong cảm thấy tất cả niềm vui và may mắn của mình trên đời này đều do cô mang lại, nghĩ tới thôi tâm cũng trở nên mềm mại.
Bảy giờ, trời dần dần sáng lên.
Anh dập tắt tàn thuốc, đứng lên, bà Từ vẫn còn đang ngủ, ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa sân mở ra, đi hai mươi phút là đến cửa hàng bán điểm tâm sáng mà Minh Chúc thích nhất mua bốn phần điểm tâm. Quán hơi đông người, phải bỏ chút thời gian ra đứng xếp hàng, lúc trở lại Hán Quân tú phường vừa đúng lúc cổng lớn được mở ra.
Lục Trác Phong dừng chân, nhìn về phía bà lão đang đứng bên cửa, cười cười: “Bà ngoại, con mua điểm tâm, cùng sang ăn đi ạ, bà Từ cũng không ăn hết được.”
Ánh mắt bà ngoại đảo qua cái túi anh đang xách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-toi-hieu-duoc-nhu-tinh-cua-anh-ay/1775040/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.