Chương trước
Chương sau
Thời tiết tháng mười hai, gió lạnh thổi qua, trấn nhỏ Giang Nam mùa đông luôn luôn lạnh, rét đến tận xương, hôm nay mặt trời lại ló dạng, ánh nắng như những mảnh vụn màu vàng rọi vào trong viện, có một loại cảm giác năm tháng lặng lẽ an yên.
Lục Trác Phong còn sờ đầu cô, cẩn thận nhìn cô từ đầu tới chân vài lần, trái tim rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Anh hướng mắt nhìn về phía cửa phòng, cúi người ôm lấy cô, Minh Chúc muốn quay đầu lại nhìn, sợ bà ngoại lại đột nhiên lao ra, vừa muốn quay đầu liền bị anh giữ chặt lấy gáy, cười nhẹ bên tai cô: “Nói anh cái gì vậy?”
Cô yên tâm, thấp giọng nói: “Bà ngoại hỏi em sao đến bạn trai kết giao cũng không có, em nói em có bạn trai.”
“Nha đầu, ai tới vậy?”
Giọng nói bà ngoại từ trong nhà truyền đến.
Lục Trác Phong lại hôn lên tai cô một cái, buông người cô ra, nắm lấy tay cô, Minh Chúc lại chỉ bắt lấy hai ngón tay của anh, “Trước tiên … Đừng nói cho bà ngoại biết nhé.”
“Được.” Anh gật đầu, biết cô lo lắng cái gì.
Minh Chúc cười trừ, buông tay ra.
Hai người cùng đi đến cửa phòng, lúc bà Từ và bà ngoại nhìn thấy Lục Trác Phong, cả hai đều ngây ngẩn cả người, bà Từ chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Lục Trác Phong sải bước đi tới, đỡ lấy bà, đặt cái gối nhỏ kê đầu sau thắt lưng bà, “Bà Từ.”
Bà Từ nhìn xem anh, lại nhìn sang Minh Chúc một lát, thở dài: “Có phải Minh Chúc nói cho con bà nhập viện rồi?”
“Vâng.” Lục Trác Phong đứng bên cạnh giường, cười cười.
Bà Từ nói: “Bà không có việc gì đâu, chỉ là bệnh cũ, con trong quân đội còn có việc, cũng không cần hở chút là đến thăm bà, một năm có thể tới một lần là tốt rồi….” Năm đó Từ Duệ cản thương cho Lục Trác Phong, Từ Duệ không có sau đó nữa, Lục Trác Phong chủ động gánh vác nghĩa vụ phụng dưỡng đối với bà, như vậy đã là trọng tình trọng nghĩa, thế gian này hiếm thấy.
Lục Trác Phong rót cho bà chén nước, đưa tới, “Vừa đúng lúc được nghỉ mấy ngày, thời gian cũng không nhiều, ngày mai sẽ phải đi rồi.”
Bà Từ nhận lấy ly nước, lại thở dài, “Như vậy sẽ rất mệt đó.”
“Không sao đâu ạ.” Anh cười cười.
Bà ngoại liếc nhìn Lục Trác Phong đứng cạnh Minh Chúc, con nhóc này vui sướng trên mặt muốn giấu cũng không giấu được, bà đứng lên, “Bà đi mua đồ ăn, khó có được dịp nào cả hai đứa cùng trở về, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Lục Trác Phong nói: “Bà ngoại, con đi mua cho.”
Minh Chúc sững sờ, vội nói: “Con đi cùng anh ấy là được.”
Thế là hai người cùng nhau bước ra khỏi sân.
Trong phòng yên lặng một hồi, Lưu Hán Quân nhìn xem bà Từ, hai cụ già có chút không biết phải làm sao lắc đầu, đồng thời buông tiếng thở dài, Lưu Hán Quân có chút lo nghĩ, đi qua đi lại trong phòng cả hai vòng, hướng mắt nhìn từ cửa phòng ra ngoài viện.
Bà Từ nói: “Vừa rồi quên hỏi, bạn trai của Minh Chúc là ai?”
Lưu Hán Quân cau mày, lại trở về ghế ngồi, “Bà nói xem, Tiểu Lục có phải là đi theo Minh Chúc trở về?”
Bà Từ nghĩ nghĩ, cũng không đoán ra.
———————————
Minh Chúc cùng Lục Trác Phong đi về phía chợ bán thức ăn, cô ngẩng đầu nhìn anh, khoé miệng không giấu được ý cười: “Anh đây là đến thăm em sao?”
Lục Trác Phong cười cười, cũng mặc kệ có gặp phải người quen hay không, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, nhét vào túi áo lông, “Ừ, vốn là định đi nhà em, không ngờ em đã chạy về trên trấn, anh chỉ có thể đuổi tới đây.”
Cô cúi đầu cười, không nói gì.
Anh cúi đầu liếc cô, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Minh Chúc lắc đầu, “Đã tốt hơn nhiều rồi, không đụng tới thì không đau.”
“Buổi tối, để anh xem một chút.”
Tay anh nắm chặt trong túi quần, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói cực kì tự nhiên.
Minh Chúc sửng sốt một chút, trên mặt có chút đỏ, vết thương ở trên vai trên lưng, muốn nhìn … phải cởi quần áo, cô nhanh chóng nghĩ lướt qua trong đầu, cởi ở đâu? Phòng của anh? Hay vẫn là phòng của cô? Phòng của cô có thể là không được …
Anh rất ít khi đi qua Hán Quân tú phường, chứ đừng nói là đến phòng cô.
“Hửm?”
Trong túi, Lục Trác Phong nắm lấy tay cô.
Minh Chúc cắn môi dưới, “Vâng …”
Chợ bán thức ăn rất gần, đi mười phút đã đến, mua đồ ăn xong trở về, Lục Trác Phong cũng không cho bà ngoại cơ hội động thủ, cởi áo khoác ra, đi vào phòng bếp. Minh Chúc đi theo sau lưng anh, cầm lấy thau rửa rau, bị anh lấy đi, “Ở bên cạnh nhìn xem là được.”
Loading...

Minh Chúc cười, cố ý nói: “Em nhớ là trù nghệ của anh cũng không được tốt, nói lời này có phải là hơi quá sức hay không?”
Lục Trác Phong ở lâu dài trong quân ngũ, rất ít khi phải động thủ nấu cơm, những mỗi lần tới đây anh đều muốn tự tay làm bữa cơm, hương vị quả thực, bởi vì rất lâu không nấu nướng, rất nhạt, anh mở vòi nước, cười nhạo thành tiếng: “Tốt hơn em là được rồi.”
Nói cũng đúng.
Minh Chúc ở bên cạnh nhìn một hồi, động tác của người đàn ông này gọn gàng mà linh hoạt, đâu ra đấy, nhìn thật không ra dáng trù nghệ không tốt chút nào, Cô đứng phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Lát nữa bà ngoại và bà Từ chắc chắn sẽ truy hỏi em, bạn trai em là ai.”
Lục Trác Phong bỏ cá vào trong nồi, bật lửa, xoay người cúi đầu ôm cô, “Vậy em sẽ nói thế nào?”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, “Vẫn là lần sau mới nói cho bọn họ biết đi.”
Lục Trác Phong nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt hướng đến cửa ra vào, cúi người ôm lấy cô, cúi đầu tìm môi cô.
Minh Chúc trừng to mắt a một tiếng, đáy lòng run rẩy, tay đập đập trên lưng anh mấy lần.
Điên rồi.
Điên rồi sao.
Lỡ như bà ngoại đột nhiên tiến vào thì làm sao bây giờ?
Lục Trác Phong cười nhẹ, cắn vào môi cô, giọng nói khàn khàn mập mờ: “Không sao đâu, anh nghe được.”
Đầu lưỡi thăm dò tiến vào, ngậm lấy môi cô đầu lưỡi hiên ngang xâm chiếm, toàn thân Minh Chúc mềm nhũn trong nháy mắt, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo gầy gò của người đàn ông, mắt nhắm lại, trầm luân vào nụ hôn mãnh liệt của anh.
Hơn nửa tháng không gặp, Lục Trác Phong thật rất nhớ cô, dùng sức mà hôn, nước sôi lên, toát ra âm thanh ùng ục ùng ục. Eo của Lục Trác Phong chống đỡ lên bàn bếp, vẫn còn hôn cô, một tay còn trống duỗi ra phía sau, vặn nhỏ bếp lại.
Trong viện im ắng, mặt mũi Minh Chúc tràn một màu đỏ hồng, trong tai chỉ nghe thấy được âm thanh của hai người lúc mập mờ hôn nhau.
—————————
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, Minh Chúc nếm thử một miếng, thừa nhận tài nấu nướng của anh quả thật vẫn giống như trước đây.
Bốn người cùng ngồi ăn cơm, bà ngoại nhìn về phía Minh Chúc, quả nhiên là hỏi, “Nha đầu, lúc nãy con nói là có bạn trai, vẫn còn chưa nói rõ ràng đấy, là thật sự có bạn trai sao? Không có gạt bà ngoại đấy chứ?”
Minh Chúc cắn đũa, cười cong cả khoé mắt, “Bà ngoại, thật sự có bạn trai, không có lừa bà.”
Bà ngoại nhìn cô, cười hỏi: “Thằng nhóc kia tên là gì? Làm việc gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Trác Phong múc một chén canh để trước mặt cô, nhàn nhạt liếc cô một cái, bộ dạng kiểu như ‘Xem xem em đối phó thế nào’, cô mấp máy môi, làm nũng với bà ngoại: “Bà ngoại, con và anh ấy quan hệ vẫn chưa ổn định … bà trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, lần sau con sẽ dẫn anh ấy trở về để bà tự hỏi anh ấy có được không?”
Quan hệ vẫn chưa ổn định?
Lục Trác Phong ý vị thâm trường* liếc nhìn cô một cái, cong cong khoé miệng.
*cái nhìn có ý tứ sâu xa.
Minh Chúc: …
Bà ngoại nhìn Minh Chúc một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại thở dài: “Được rồi, tự con cẩn thận cân nhắc một chút, chủ yếu là xem nhân phẩm có tốt hay không, công việc ổn định là được, có thể chăm sóc con là bà yên tâm rồi.”
Minh Chúc cười: “Vâng.”
Bà Từ nhìn về phía Lục Trác Phong, cũng hỏi một câu: “Tiểu Lục, vậy cháu …. Có bạn gái chưa?”
Lục Trác Phong cười cười: “Có rồi ạ.”
Minh Chúc gắp đồ ăn cho bà Từ và bà ngoại, không đợi hai người hỏi, liền phối hợp hùa theo nói: “Con đã gặp qua bạn gái của anh ấy, rất đẹp.”
Bà Từ sửng sốt một chút: “Thật sao? Con gặp được ở đâu?”
“Ngẫu nhiên gặp phải, được rồi, hai người cũng đừng quan tâm nữa.” Tâm trạng của Minh Chúc rất cơm, ăn nhiều hơn cũng phải nửa bát cơm.
Bà Từ và bà ngoại nhìn nhau một lát, luôn cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói được kì lạ chỗ nào.
May thay, hai người cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Sau bữa ăn, Lục Trác Phong dọn dẹp bát đũa, Minh Chúc bồi hai bà cụ nói chuyện phiếm.
Chín giờ, Lục Trác Phong đi ngủ, Minh Chúc cũng đưa bà ngoại trở về.
Lục Trác Phong về đến phòng, dựa vào cửa căn phòng ngoài ban công nhỏ mà hút thuốc, cúi đầu nhìn xem viện tử đối diện, thuốc hút được một nửa, căn phòng đối điện sáng đèn, màn cửa chỉ hở ra một chút xíu, mơ hồ nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đi qua đi lại.
Chân anh giẫm lên hàng rào, nhìn về phía đối diện, gọi điện thoại cho cô.
Minh Chúc vừa ôm quần áo đi vào phòng tắm, đang điều chỉnh nhiệt độ nước, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, lại chạy trở ra nhận máy, “Alo.”
“Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy? Hửm?” Trong giọng nói của người đàn ông xen lẫn ý cười.
Trước đây, lần nào cô cũng phải sau mười một giờ đêm, bị anh gấp gáp xua đuổi mới bằng lòng trở vể.
Minh Chúc đi đến trước cửa sổ, kéo màn cửa ra một chút liền nhìn thấy anh, tay Lục Trác Phong tuỳ tiện rũ xuống ban công, khom lưng, đang dõi theo cô, bóng đêm lờ, ánh sáng nhu hoà yếu ớt xuyên qua cửa sổ, ẩn hiện thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô cúi đầu xuống, “Em vừa mới chuẩn bị đi tắm, đợi lát nữa … lại đi tìm anh.”
Lục Trác Phong nhìn cô kéo màn cửa lên, cười nhẹ lên tiếng: “Được, em đi tắm đi.”
Cúp điện thoại xong, Lục Trác Phong dụi tắt tàn thuốc, cũng đi tắm một cái.
Trên vai Minh Chúc có vết thương, lại là phụ nữ, tắm rửa cũng rất lâu, đợi cô tắm xong, cũng phải mười giờ rồi, điện thoại di động bị ném vào trong chăn vang lên một hồi, cô lau lau đuôi tóc ướt đẫm nước, tháo dây thun xuống, xoay người cầm điện thoại lên.
“Mở cửa sổ ra.”
Lục Trác Phong vừa nhắn tin qua.
Cô sửng sốt một chút, đi đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, đèn của căn phòng đối diện vừa mới tắt, cô có chút mờ mịt, không hiểu Lục Trác Phong muốn làm gì.
Rất nhanh sau đó, bên trong khoảng sân trống rỗng đối diện có thêm một thân anh cao lớn rắn rỏi.
Một giây sau, Minh Chúc liền hiểu ra Lục Trác Phong muốn làm gì.
Dáng người đàn ông mạnh mẽ leo lên trên tường, một tay nhẹ nhàng chống, liền từ phía trên nhảy xuống, đi đến ngôi nhà của cô bên này tưởng, đứng dậy nhảy lên, trèo lên bệ cửa sổ ở lầu một, nhanh chóng leo lên lầu hai….
Minh Chúc cảm thấy hãi hùng khiếp vía, chăm chú nhìn vào bóng hình di chuyển nhanh lẹ kia, sợ anh sơ ý một chút liền ngã xuống.
Thế nhưng chỉ trong vòng mười giây, cô còn chưa kịp lo lắng xong, ngón tay thon dài đẹp mắt của người đàn ông đã chụp lấy bệ cửa sổ phòng cô, hít sâu một cái nhấc người lên, khuôn mặt đẹp trai kia liền xuất hiện ở trước mặt cô, nở một nụ cười nhẹ với cô, “Mở cửa sổ ra, lùi về sau một bước.”
Minh Chúc há to miệng, nhanh chóng mở tấm cửa kính ra, lui về sau một bước.
Lục Trác Phong chống lên bệ cửa sổ, xoay người nhảy vào.
Còn thuận tay kéo màn cửa lại thật chặt, dựa lưng vào cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Minh Chúc ngầng đầu nhìn anh, vừa hưng phấn vừa hồi hộp, có cảm giác như đang … yêu đương vụng trộm vậy. Cả một lúc sau, cô nhịn cười không được đập lên ngực anh một cái, “Anh …. Làm em sợ muốn chết, đây là lầu ba đấy, lỡ ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Lục Trác Phong bắt được tay cô, kéo người ôm vào trong ngực, cười nhẹ lên tiếng: “Đừng lo lắng, không ngã được.”
Minh Chúc chợt nhớ đến lúc diễn tập ở biên cương, anh cũng như thế mà leo lên tận lầu năm để cứu cô ra, nghĩ lại, cũng cảm thấy mình lo lắng có hơi dư thừa, thế nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho anh, “Vậy thì cũng không nên leo cửa cổ chứ, đợi muộn một chút, bà Từ và bà ngoại đi ngủ rồi em qua tìm anh là được ….”
“Cửa viện vừa mở ra là tiếng kêu rất lớn, em không biết sao?”
“…”
Đúng thật là như vậy, cửa sân của cả hai nhà đều bằng gỗ, đã nhiều năm rồi, mỗi lần mở ra đều vang lên tiếng Kẽo kẹt, nếu như không ngủ say chắc chắn là sẽ nghe thấy.
Lục Trác Phong nhìn lướt qua căn phòng của cô, so với thời điểm học cấp ba chỉ có thêm một cái sô pha nhỏ, còn lại không thay đổi gì cả, cả căn phòng vẫn mang phong cách thiếu nữ như trước, ngay cả ga giường cũng là màu hồng phấn, nhìn rất ấm áp.
Lò sưởi điện đã được mở, trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Lục Trác Phong cởi áo khoác ra, ném lên trên sô pha nhỏ, đảo mắt nhìn cô, “Bị thương chỗ nào rồi, anh xem một chút.”
Minh Chúc vừa tắm xong, trên mặt vẫn còn hây hây đỏ, quay người ngồi lên trên giường, đưa lưng về phía anh, tay dời lên trên cúc áo ngủ, mở ra cái cúc thứ nhất, nhỏ giọng nói: “Bên dưới vai một chút, thật ra đã khỏi lâu …”
Cô mở ra hai cái cúc áo, túm quần áo ra phía sau, nhận ra là vẫn không nhìn thấy gì, bên tai chậm rãi đỏ lên, cô vừa mới tắm xong, vẫn chưa mặc nội y… nếu còn cởi nữa thì cái gì cũng đều nhìn thấy.
Lục Trác Phong đứng sau lưng cô, vén lên mái tóc dài của cô, đẩy sang một bên, ánh mắt rơi trên cần cổ trắng nõn mịn màng và bở vài đã để trần một nửa của cô. Cảm giác được động tác của cô dừng lại một chút, mấy giây sau, áo ngủ trượt xuống từ trên đầu vai cô, kẹt lại hai bên cánh tay.
Đầu vai mượt mà, nửa phần lưng đều lộ ra trong không khí.
Bên dưới xương bươm bướm xinh đẹp phía bên phải, là nơi vẫn còn dán hai cái băng gạc nhỏ.
Anh ngồi xuống sau lưng cô, nhẹ nhạng chạm lên hai vết thương kia, tay vòng qua eo cô, thấp giọng hỏi: “Sẽ để lại sẹo sao?”
Hai tai Minh Chúc đỏ bừng, níu lấy vạt áo trước ngực, lắc đầu: “Không biết, vết thương không cần khâu, bác sĩ nói tuỳ người tuỳ thể chất, có vài người sẽ lưu sẹo, có người sẽ không.”
Cô quay đầu lại hỏi: “Anh sẽ để ý sao? Có sẹo.”

Lục Trác Phong nhìn cô một hồi, cúi đầu hôn lên vết thương một chút, có chút khó xử thở dài, “Không phải, nhưng anh sẽ đau lòng.”
Những vết sẹo như vầy, nếu như là rơi vào trên người anh, anh hoàn toàn không thèm để ý, nhưng cô không như vậy, nhìn thấy liền có thể nhớ lại quá trình để lại sẹo và nỗi đau, rốt cuộc cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Với lại, có cô gái nào muốn trên người mình có sẹo chứ?
“Anh không ngại thì em không sợ, dù sao cũng chỉ có anh nhìn.”
Trong lòng Lục Trác Phong nóng lên, bàn tay ôm cô nắm lại thật chặt, cúi đầu cắn lên vai cô một cái, Minh Chúc run rẩy, nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Không có mặc nội y sao?”
Minh Chúc thấp giọng: “Vâng, vừa tắm rửa xong, chưa kịp mặc…”
“Đừng mặc nữa.” Anh cười khẽ, lại cắn lên lên vai cô, qua lại mấy lần mới chậm rãi hôn lên cần cổ trắng mịn của cô, cảm giác được thân thể cô căng cứng ngay tức khắc, mang theo chút căng thẳng.
Hai người mặc dù chưa từng làm qua, nhưng số lần thân mật cũng không thể đếm nổi, Lục Trác Phong biết rất rõ những nơi mẫn cảm của Minh Chúc, thuận theo từ cổ đi lên, ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn, cô gái trong ngực run rẩy toàn thân, trong nháy mắt liền mềm nhũn.
Cả người Minh Chúc dựa vào trong ngực anh.
Lục Trác Phong nắm chặt bàn tay cô đang đặt trước ngực, gảy ra những ngón tay đang nắm chặt của cô, áo ngủ rộng lớn không bị nắm giữ trong nháy mặt đã trượt đến nửa lưng.
Cô thật sự rất trắng, rất mịn, mềm mại như nước, ngượng ngùng trốn trong lòng anh như đang tìm kiếm sự che chở, nhưng không hề được như ý, Lục Trác Phong đã chạm vào nơi mềm mại nào đó, thấp giọng: “Em trốn cái gì?”
Minh Chúc không trả lời anh, bởi vì đèn trong phòng quá sáng, cảm giác như hết thảy đều bị phơi bày không có chỗ che thân.
Có hơi thẹn thùng.
Nhưng cô không có ý muốn cự tuyệt, thậm chí còn có chút chờ mong.
Cô quay người, ôm lấy anh.
Dùng hành động để nói cho anh biết, cô không hề trốn tránh.
Lục Trác Phong thấy rõ thân thể của cô, cổ họng khô khốc trong nháy mắt, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô, đem người đè lên trên giường, cúi đầu nhìn cô, “Trên người em có vết thương, cứ như là đang bắt nạt em, anh cảm thấy rất không có phong độ.”
Sắc mặt Minh Chúc đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Không đau mà.”
Ngón tay anh cuốn lấy lọn tóc dài của cô, cười nhẹ: “Thật sao? Hiện giờ thì chưa thấy đau đâu, lát nữa cử động thì chưa chắc.”
Minh Chúc: …
“Vậy đụng nhẹ không phải tốt rồi sao ….” Cô nói.
Lục Trác Phong yên lặng nhìn cô, hai tay Minh Chúc ôm trước ngực, che đậy thân mình, xấu hổ không thôi, cũng không hiểu là anh đang suy nghĩ gì, nhưng cô dám khẳng định, anh chắc chắn là muốn, đã nhiều năm như vậy rồi … Cô không tin anh không muốn.
Cô buông tay ra, ôm lấy cổ anh, thân thể mềm mại dán sát vào người anh, như một chú mèo nhỏ liếm lấy hầu kết ở cổ anh.
Lục Trác Phong một chút cũng không chịu được, khí huyết toàn thân đổ dồn về một hướng, cái gì mà phong độ, cái gì đàn ông, đã đến nước này mà còn có thể nhịn thì mới không phải là đàn ông. Anh cúi đầu gấp gáp hôn cô, một tay đệm sau lưng cô, hôn một lúc lâu, đứng dậy, thoát ra quần áo trên người, thân thể mạnh mẽ có lực hiện ra trong bóng đêm, ngày thường nhìn xem cao cao gầy gò, so với người bình thường thì cường tráng hơn một chút, cởi quần áo ra một cái, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng sắp hàng chỉnh tề, đường cong thân thể cực kì rõ ràng.
Trước đây Minh Chúc đã hỏi qua Lục Trác Phong, nếu như làm gián điệp mà bị bắt, quân địch có thể nhận ra được sao?
Anh nói: “Nhìn xem đối phương là ai, người tham gia quân ngũ tố chất thân thể đều rất tốt, chắc chắn là phải có cơ bắp, lúc bị bắt em có thể nói yêu thích tập luyện thân thể, cũng có thể nói là do tính chất công việc mà ra. Thế nhưng, người thực sự làm lính lâu năm, phương thức huấn luyện rất khác với người thường, sự phân bố cơ bắp cũng khác nhau, cách cầm súng cũng khác hẳn với người bình thường.”
Minh Chúc hẳn là rất muốn biết, có chỗ nào không giống?
Là cơ bắp không đều sao?
Đầu ngón tay cô trượt vòng trên người anh, choáng váng hồ đồ nghĩ lát nữa phải để cho anh chỉ cô xem, có chỗ nào không giống?
Trong lúc ý loạn tình mê, đầu óc Lục Trác Phong nổ tung, đột nhiên tỉnh táo lại, anh lại không chuẩn bị đồ, thật sự là – liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức của cô nằm trên bàn, mười giờ, vẫn còn kịp.
Anh sờ sờ đầu cô, “Chờ anh mười phút nhé?”
Minh Chúc nháy nháy mắt, ôm lấy anh không buông, nhỏ giọng nói: “Anh muốn đi mua đồ sao?”
Anh gật đầu, muốn kéo tay cô xuống.
Minh Chúc vẫn không lỏng tay, giống như sợ anh sẽ vứt cô xuống giường vậy, “Đừng đi, không cần mua.”
“Không được.”
Lục Trác Phong biết cảm giác không có gì ngăn cách sẽ vô cùng tốt, thế nhưng hiện tai là không được, anh vẫn rất kiên trì.
Minh Chúc bổ sung một câu: “Cái kia của em sắp đến rồi, là kỳ an toàn.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Lục Trác Phong nhìn cô một lúc lâu, lại xoay người một lần nữa, mạnh mẽ hôn cô.
Lụp cụp một tiếng, tiếng của thắt lưng được giải thoát.
Lục Trác Phong không tắt đèn, Minh Chúc đã đề nghị một lần, anh nói muốn nhìn cô một chút, cô đỏ mặt đồng ý, ngọn đèn trên tủ đầu giường được mở lên, ánh sáng ấm áp bao phủ cả hai người. Anh thật ra không quá thuần thục, hoàn toàn dựa vào bản năng để kích thích cô, cũng may cô rất mẫn cảm, hơi trêu chọc một chút liền động tình, toàn thân đều ửng đỏ cả lên.
“Lục Trác Phong, em có hơi sợ…”
Trong lúc chuẩn bị công thành, cô vội vàng đưa mắt nhìn xuống, lập tức hối hận.
Sớm biết như vậy sống chết cũng phải tắt đèn.
Nhắm mắt làm ngơ, không thấy thì không sợ nữa.
Lục Trác Phong hôn cô, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô, thân mật vô cùng, từng chút từng chút một chạm nhẹ, mỗi lần anh chạm vào, Minh Chúc đều run lên một trận, hô hấp hỗn loạn, đầu váng mắt hoa nhắm tịt lại, cả người như con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh theo dòng nước.
“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, nhé?” Anh che lấy vết thương trên lưng cô.
“Vâng …”
“Anh nói xem bà ngoại có thể nghe thấy không?” Cô lo lắng hỏi.
“Bà ngoại ở lầu một.” Anh dừng một chút, cười nhẹ, “Chỉ cần em không thét lên, thì không nghe được đâu.”
“Dạ.” Cô mím chặt môi, cam đoan sẽ không thét lên.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, thân dưới dùng sức tiến vào, hôn lên môi cô, ngăn chặn tất cả tiếng kêu của cô.
Minh Chúc rưng rưng nước mắt mà nhìn anh.
Thật là đau.
Xém chút không nhịn được mà hét lên mất rồi.
—————————
Sáng sớm, trời còn chưa sáng.
Dưới lầu có xe chạy qua, bấm kèn, phá vỡ sự yên tĩnh buổi sớm.
Toàn thân Minh Chúc quấn chặt trong chăn, đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi không chịu nổi, lần đầu tiên vào mùa đông mà ra nhiều mồ hôi như vậy, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà, Lục Trác Phong chậm rãi lui ra ngoài, sờ sờ hai miếng băng gạc nhỏ trên lưng cô, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Minh Chúc không biết anh đang hỏi vết thương, hay là …
Giọng nói cô mềm nhũn đến mức không rõ ràng, nhắm mắt lại ôm lấy anh, “Không phải rất đau, chỉ là rất mệt mỏi …”
Đây là lần thứ hai, tối hôm qua kết thúc rất vội vàng, bởi vì Minh Chúc đau đến bật khóc, Lục Trác Phong sợ làm vết thương trên vai cô nặng thêm, trên dưới đều lo lắng cô bị đau, không nhẫn tâm được, cộng thêm là lần đầu tiên … Sức chịu đựng cho dù có tốt đến mất thì cũng rách việc, vội vàng kết thúc.
Lục Trác Phong đảo mắt nhìn cô, có chút túng quẫn cười trừ, ôm người lên, đi vào phòng tắm.
Trở lại trên giường.
Minh Chúc dựa sát vào trong ngực anh, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Trác Phong vuốt vuốt sợi tóc của cô, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập nhu tình không thoát ra nổi, “Sáu giờ rồi.”
“Lát nữa làm sao anh trở về được? Vẫn leo cửa sổ sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Không được sao?”
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen, anh sờ sờ đầu cô, “Ngủ đi, tỉnh dậy sang nhà sát vách tìm anh.”
Minh Chúc gật gật đầu, hai mắt nhắm lại, ngủ ngay tức thì.
Lục Trác Phong đợi cô ngủ say, mặc lại quần áo, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Từ đâu tới, thì trở về chỗ đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.