Bóng đêm tối đen như mực, sâu thẳm đến tận cùng.
Gió nhè nhẹ thổi, thổi đến lá cây ngoài cửa số vang lên xào xạc, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, Minh Chúc ngẩng mặt lên nhìn Lục Trác Phong, ánh mắt của anh so với đêm đen còn sâu hơn, bên trong ẩn chứa những cảm xúc cô không thể hiểu được, cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cây dương thụ bên ngoài cửa sổ.
Lục Trác Phong còn nắm vuốt cằm của cô, ngón cái thô ráp di chuyển trên da thịt mịn màng của cô, giọng nói trầm thấp, mang theo một tia uy hiếp: “Nào, nói lại lần nữa, em đã làm gì bộ đồ cưới rồi?”
Môi Minh Chúc khẽ run, mạnh miệng đến cùng, “Mặc kệ anh tin hay không tin, em thật sự vứt đi rồi.”
Lục Trác Phong: …..
Anh ngồi dậy, hai tay đút vào túi quần, cắn môi dưới, lại buông ra, đầu lưỡi xoay vòng trong quai hàm cúi đầu nhìn cô, sau cùng, môi mím lại thành một đường, giống như đang cực kỳ nhẫn nại áp chế sự tức giận. Thật ra anh cũng không quá tin tưởng cô sẽ làm như vậy, nhưng biểu hiện của cô nghiêm túc quật cường, ngay cả cười giả vờ cũng không chịu cười cho anh xem.
Minh Chúc không dám ngẩng đầu, một mực nhìn đến cây dương thụ bên ngoài cửa sổ, lá cây theo gió nhẹ lay động, như ảo như thực.
Lục Trác Phong dựa vào góc bàn của cô, lạnh giọng hỏi: “Vứt lúc nào?”
Minh Chúc vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc anh và bác sĩ Bành đi gặp cha mẹ.”
….. Có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-toi-hieu-duoc-nhu-tinh-cua-anh-ay/1775008/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.