*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Mấy sinh viên thực tập đứng phía sau bọn họ yên lặng quan sát, hết nhìn thầy Giang lại nhìn sang Tế Tế. 
“Bệnh nhân bao nhiêu tuổi?” Giang Túy Mặc không lập tức đưa ra kết luận mà hỏi rõ ràng trước. 
“Hơn 70 tuổi…” Tế Tế hơi mất kiên nhẫn, cũng không giấu giếm: “Là ông ngoại tôi.” 
“Trên bệnh án viết thế nào?” 
“Loét dạ dày.” Tế Tế cắn môi: “Hai tháng trước đã phẫu thuật, nhưng tôi không biết tại sao chút bệnh vặt như loét dạ dày lại phải làm phẫu thuật, tôi nghi rằng… mẹ tôi lừa tôi! Cho dù là làm phẫu thuật thật thì chẳng lẽ lại phải giấu giếm tôi, lén lút về quê với ba tôi như vậy sao? Chẳng lẽ tôi lại thủy tinh tâm tới mức cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị dọa ngất đi sao?” 
“Loét dạ dày có thể lớn cũng có thể nhỏ, loét dạ dày ác tính đúng là phải phẫu thuật thật.” Giang Túy Mặc lấy phim X quang xuống trả lại cho Tế Tế: “Bệnh án viết không sai, đúng là loét dạ dày, hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng. Cũng may là đã phẫu thuật kịp thời, sau này chú ý ăn uống, điều dưỡng nhiều hơn là được, không có vấn đề gì lớn.” 
Thấy anh bình tĩnh như vậy, rốt cuộc Tế Tế cũng yên tâm, khẽ thở dài một hơi. 
“Thầy Giang…” Một sinh viên thực tập đột nhiên cắt lời Giang Túy Mặc. 
“Tiểu Chu, rót cho cô ấy cốc nước.” Giang Túy Mặc lập tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-co-my-thuc-va-yeu-la-khong-the-phu-long/534521/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.