Giang Duật Dã nheo mắt, nhận ra là một xấp tiền.
“Đây là tiền của đám côn đồ lần trước đền tôi. Nhưng ông chủ Phương trả tôi tiền rồi, vì thế trả cậu số tiền này, cậu cầm lấy đi.”
Giang Duật Dã thấy cô nghiêm mặt, rất nghiêm túc mà vạch rõ quan hệ giữa hai người.
Tất cả con gái ở Thành phố Lâm đều chỉ muốn bám dính lấy cậu, vơ vét lợi lộc từ chỗ cậu. Ai bảo cậu là cậu chủ của nhà họ Giang ở thủ đô chứ, có tiền có thế, dù dốt nát kém cỏi đến mấy thì cũng có một đống người tâng bốc cậu.
Còn Phong Thanh Việt thì sao?
Thà lấy tiền của người đàn ông khác cũng phải trả lại tiền mà cậu đòi giúp.
Giang Duật Dã đột nhiên bật cười: “Phong Thanh Việt, có ai từng nói với cậu rằng cậu tiêu chuẩn kép một cách thái quá chưa? Cho nên đúng là học sinh ngoan coi thường học sinh kém, cậu cũng không phải ngoại lệ, đúng không?”
Phong Thanh Việt bị cậu hỏi cho câm nín. Cô không ưa lưu manh vô học lại còn thích đánh nhau, không liên quan gì đến học kém hay không, và cũng không có lý do gì.
Lời nói của con người luôn có sức sát thương.
Ánh mắt cũng vậy.
Giang Duật Dã cảm thấy nếu bản thân không nhạy cảm với cảm xúc của người khác đến vậy thì cậu cũng có thể bỏ qua vấn đề ban nãy.
Phong Thanh Việt không hề che giấu sự chán ghét.
Giang Duật Dã lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt, cầm lấy tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-phep-hon-anh-say-dam/3475677/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.