Chương trước
Chương sau
Không biết trải qua baolâu, Thẩm Thiên Dục sợ mình sẽ dọa sợ cô nên lên tiếng: “Vi Vi thật là nặngnha.”“A” Thẩm Thiên Vi bừngtỉnh vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, miệng đắng lưỡi khô cô không cáchnào hô hấp được, vội vàng lè lưỡi “Chị không có nặng.”
Thẩm Thiên Dục cười hahả từ trên giường ngồi dậy, vô cùng bình tĩnh tự nhiên đi qua: “Còn không mở bứcthư ra xem đi!”
“Đúng ha.” Lực chú ý củaThẩm Thiên Vi bỗng chốc bị dời đi, cô vội vàng mở bức thư lấy giấy thông báo raxem một cách cẩn thận.
Cô nhanh chóng xem xongnội dung trong thư, nụ cười cũng chầm chậm dâng lên ở khóe miệng cuối cùng bộcphát ra ngoài, cô vui sướng thét chói tai xoay người ôm lấy Thẩm Thiên Dục nói:“Thiên Dục, chị thi đậu rồi! Ha ha, chị thi đậu rồi!”
Nụ cười dần dần ngưng tụtrong mắt đen, hắn mở miệng nói “Chúc mừng Vi Vi.”
Thẩm Thiên Vi buông hắnra, gương mặt xinh đẹp y hệt búp bê tràn đầy hưng phấn sáng rỡ: “Chị thật làvui! Trước đó còn sợ năng lực của mình không đủ chứ.”
“Vi Vi thật sự vui vẻnhư vậy sao?” Thẩm Thiên Dục đột nhiên bày ra một bộ mặt suy sụp.
“Có chuyện gì vậy?” Nụcười của Thẩm Thiên Vi đông cứng lại, giống như việc hắn không vui so với sựvui sướng của cô bây giờ quan trọng hơn nhiều: “Em... Không vui khi chị thi đậuđại học sao?”
“Không phải!” ThẩmThiên Dục bĩu môi, đáng thương nói “Vi Vi thi đậu đại học sẽ phải rời nhà, rờiđi tôi, tôi sẽ rất nhớ Vi Vi, vậy mà Vi Vi còn vui vẻ như thế... Vi Vi đúng làkhông thương tôi nha.”
“Thiên Dục...” nhìn bộdạng đáng thương của hắn, Thẩm Thiên Vi cũng không vui nổi “Chị không có ý này,em đừng nghĩ như thế.”
Thẩm Thiên Dục nói xongliền xoay người đưa lưng về phía Thẩm Thiên Vi, bả vai còn run run lên giốngnhư đang khóc.
“Thiên Dục.” Người bâygiờ thật sự khóc lại là Thẩm Thiên Vi, cô vội vã muốn đến an ủi hắn, cô nắmcánh tay hắn thật chặt, nước mắt lã chã rơi xuống: “Không nên như vậy. Nếu nhưem khóc thì chị rất đau lòng, rất khổ sở, em đừng khóc nữa, có được không?”
Hắn không chịu xoay người,nước mắt của cô liền đổ rào rào nhỏ xuống cánh tay của hắn. Thẩm Thiên Dục giậtmình xoay người lại, nhìn vẻ mặt khóc đến thê lương của cô, hắn đau lòng nói:“Vi Vi... Tôi là đùa với Vi Vi thôi, đừng có khóc, thật xin lỗi mà!”
Thẩm Thiên Dục nhìn chằmchằm mắt to của cô đang rơi lệ. Khi cô phát hiện hắn chỉ là đóng kịch, cô lạikhóc lớn hơn giống như người nên khóc là cô mới phải: “Thiên Dục, có phải chịlà một người chị gái rất vô dụng không, ô ô.”
“Tại sao lại nói như vậy?”Thẩm Thiên Dục đưa tay lau đi nước mắt của cô lại phát hiện nó không cách nàongừng được... Hỏng bét, đúng là chữa ngựa lành thành ngựa què mà.
“Chị vẫn cảm thấy em rấtlệ thuộc vào chị nhưng thật ra thì ngược lại, chị không bỏ em được. Vừa nghĩ tớiphải rời khỏi nhà, không thấy được em, lòng của chị rất là đau.”
“Đứa ngốc.”
“... Thẩm Thiên Dục.”Thẩm Thiên Vi hít hít chóp mũi, “Không thể nói chị mình là đứa ngốc.”
“Ngu ngốc.”
“Ngu ngốc cũng không được.”
“Đâu đại học nên vui vẻmới đúng, tôi không phải là đứa bé, tôi biết cách chăm sóc mình mà.” Thẩm ThiênDục thật biết điều khéo léo nói, sau đó cố ý nhắc nhở cô “Còn không mau cầm thưthông báo cho ba, mẹ. Bọn họ nhất định cũng rất muốn biết.”
“Đúng nha!” Thẩm ThiênVi liền vội vàng gật đầu, nước mắt còn chưa khô liền đứng dậy chạy ra ngoài cửa“Em chờ chị.”
Nhìn cô rời phòng, khéomôi của Thẩm Thiên Dục mới cong lên từ từ đi tới bàn đọc sách. Hắn nhìn sang sọtgiấy vụn bên cạnh, đem tờ giấy trắng bị vò nát nhặt lên xem, nụ cười trên môicàng sâu hơn, càng ngày càng sâu gần như không dừng lại được.
Thật ra thì từ vô dụngkhông chỉ dành cho mình Vi Vi, chỉ là... hắn sẽ làm cho nó tốt lên.
“Vi Vi, Vi Vi... ThẩmThiên Vi!”
Bị kêu réo liên tục, ThẩmThiên Vi mới từ trong mộng bừng tỉnh, cái ót bị bạn đánh một cái rõ đau: “Sao cậungồi ngẩng người ra vậy?”
“Mình có sao?” ThẩmThiên Vi phủ phủ cái ót bị chụp đau, mắc cỡ cười lên.
Cô ngồi trên cỏ khẽnâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mặt trời thật chói mắt, cô chỉ có thể mở hé mắtra một tí... Bây giờ đã là tháng chín, tất cả trường học đều đã tựu trường, màbây giờ cô đang ở trong một đám sinh viên mơ mộng về cuộc sống đại học nhưngsao tất cả đều như một giấc mơ, cô có cảm giác mọi thứ không có thật. Có phảido cô không yên lòng hay không?
Cô còn nhớ rõ ngày côxách hành lý ra khỏi nhà. Cô đặc biệt chọn lúc Thiên Dục không có ở nhà. Bởi vìcô sợ mình sẽ khóc ầm lên cho nên chỉ nói lời tạm biệt với ba mẹ. Nhưng vừa rờiđi cô liền hối hận, cô rõ ràng là muốn gặp Thiên Dục, tại sao phải trốn tránhnhư thế?
Tựu trường đã một tuầnlễ nhưng cô có chút buồn bực không vui. Cô không có tò mò về trường học mới,không có tâm tình đi chơi với bạn bè càng không có quan tâm đến việc tìm ngườiyêu lý tưởng. Cô chỉ là một mực rối rắm không biết có nên gọi điện thoại choThiên Dục hay không? Vấn đề này khiến cô thật là đau đầu, cô suy nghĩ cả ngày lẫnđêm, càng nghĩ càng đau lòng đến nỗi khóc ầm lên.
Cô rất nhớ hắn, cho dùchỉ nghe được giọng nói của hắn cũng thật tốt.
Giọng nói của Thiên Dục...Hình như có chút trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn. Cô không nhớ rõ giọngnói của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào. Tóm lại, cô chính là thích giọng nói củaThiên Dục, chỉ cần nghe được hắn nói chuyện, cô sẽ yên tâm. Nhưng bây giờ, cô lạisợ vừa nghe đến tiếng nói của hắn cô sẽ bật khóc.
“Có rồi, có rồi!” Tạ Tiểuchỉ vào một khoảng trống trên sân cỏ đặt mông ngồi xuống: “Cậu đang nghĩ gì thế?Mặt đỏ quá trời luôn kìa!”
“Mình, mình nào có!” ThẩmThiên Vi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô chỉ là đang suy nghĩ về Thiên dụcthôi mà.
“Ha ha, cậu có phải thầmmến anh nào hay không?” Tạ Tiểu cố ý giễu cợt.
“Cậu ít nói bậy đi!” ThẩmThiên Vi tức giận đẩy Tạ Tiểu một cái. Sau khi lên đại học, cô rất nhanh liềnquen biết được một người bạn tốt, không nghĩ tới cũng là bạn xấu: “Cậu tìm mìnhlàm gì?”
“Đúng rồi, đúng rồi,thiếu chút nữa là quên mất.” Tạ Tiểu cười nói “Hắc hắc, nghe nói khoa pháp luậtcủa trường chúng ta có một thiên tài mới tới, hơn nữa là một siêu cấp vô địch đẹptrai!”
“Tại sao lại gọi hắn làthiên tài?” Thẩm Thiên Vi tương đối hiếu kỳ.
“Bởi vì hắn mới mườisáu tuổi nha! Hắn thông qua một loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển.Hơn nữa trường học còn miễn bốn năm học phí còn thêm học bổng cho hắn, giốngnhư là sợ hắn chạy mất vậy! Các khoa khi nghe nói chuyện này đều giành nhau muốntranh hắn về cho khoa của mình... Nhưng khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì hắnchọn khoa pháp luật nha, ha ha.”
Nghe Tạ Tiểu nói văngnước miếng, Thẩm Thiên Vi cũng có chút tò mò: “Thật lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đúng vậy,nghe mọi người nói lát nữa hắn cũng tới lớp chúng ta để học đấy, vậy là chúngta có thể thấy mặt hắn rồi, thật là nôn nóng quá đi.” Tạ Tiểu kéo tay ThẩmThiên Vi “Đi đi đi, nhanh đi giành chỗ nào.”
Thẩm Thiên Vi bất đắcdĩ cười một tiếng: “Cậu có nóng lòng quá không đó?”
“Không đâu không đâucòn phải hết sức khẩn cấp nữa mới đúng!” Tạ Tiểu kéo cô chạy vào trường, quẹotrái quẹo phải “Bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đã sớm chạy đi giành chỗ ngồirồi, chúng ta không tìm vị trí tốt thì làm sao có thể nhìn rõ hắn đây?”
Chạy một hơi, thở hồnghộc, mắt thấy sắp đến phòng học, Thẩm Thiên Vi mới nghĩ đến một điều: “Cậu nóicái gã thiên tài gì đó tên gì vậy?”
“Để mình suy nghĩ mộtchút nha.” Tạ Tiểu vừa chạy vừa suy nghĩ “A, Cái gã đó với cậu rất giống nhauđó, Vi Vi”
Rất giống cô sao?
Thẩm Thiên Vi sững sờ,sau đó nghe bạn tốt nói: “Thiên Dục, tên hắn là Thẩm Thiên Dục.”
Khi Tạ Tiểu dứt lờicũng là lúc bọn họ đặt chân tới cửa phòng học. Phòng học rộng lớn đã sớm ngồichật kín người. Thẩm Thiên Vi đưa mắt nhìn lên bục giảng, cô thấy giáo viêncùng với một thiếu niên cao to đẹp trai đang đứng cùng nhau.
Thẩm Thiên Vi không khỏihoài nghi mình nghe nhầm, đồng thời cũng hoài nghi mình bị hoa mắt. Tất cả mọiviệc diễn ra trước mắt có chút không chân thật... Bởi vì cô thấy hắn.
Giống như là cảm nhậnđược sự tồn tại của cô, hắn nhẹ nhàng quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người cô,nụ cười ở trên môi như ẩn như hiện, hắn nói “Hello, tôi là Thẩm Thiên Dục.”
Cô tức giận sao? Đúng vậy,bộ dáng của cô thoạt nhìn là rất tức giận, không sai được.
Cô quả thật là đang rấttức giận. So với tức giận, cô còn có chút ảo não, phải... Quả thật cô cảm thấymình là siêu cấp vô địch đại ngu ngốc.
Thẩm Thiên Dục là mộtthiên tài IQ 200, 200 đó!
Đó là một khái niệm màThẩm Thiên Vi chỉ có thể đơn giản phân tích. Đó là một người với chỉ số IQ ởcon số gấp hai lần người bình thường nhưng điều quan trọng không phải là ThẩmThiên Dục thông minh bao nhiêu. Mà là, em trai Thẩm Thiên Dục của cô thông minhđạt tới trình độ không phải là người nữa rồi!
Không sai, “Em trai củacô”, người sống với cô suốt 16 năm vậy mà cô không biết hắn là một thiên tài.Cô quả thật là ngu ngốc mà.
Cho dù cô không tin làThẩm Thiên Dục lừa gạt cô, giấu giếm IQ của mình. Nhưng cô vẫn bận tâm, có phảimỗi lần khi cô lo lắng hắn có thi tốt không? Có thể thuận lợi học hành haykhông? Thì Thiên Dục đang cười nhạo cô...
Thẩm Thiên Vi, cái ngườinày thật ngu ngốc, tôi thông minh là gấp hai lần Vi Vi đó!
Không, cô không thể suynghĩ như vậy, Thiên Dục của cô không phải là người như thế! Nhưng tại sao hắnkhông nói với cô chuyện hắn sẽ tới đây? Thậm chí ngay cả việc hắn tới đây họccũng thế.
Cô còn vì việc phải rờixa hắn mà đau lòng, đùa giỡn cô như vậy vui vẻ lắm sao?
Đúng, cô không tức giận,không tức giận với Thiên Dục! Cô chỉ là giận chính mình, tức đến không muốn nóichuyện với hắn!
“Vi Vi, Vi Vi tínhkhông nói chuyện với tôi sao?” Thẩm Thiên Dục đi theo phía sau cô, bộ dạng cóchút đáng thương. Người trước mắt hình như không muốn để ý đến hắn. Thẩm ThiênDục nhướng mày, hắn phát hiện lần này hắn hành động quá tùy tiện.
Hắm tưởng rằng khi đếnđây có thể cùng cô vui vẻ ở bên nhau nhưng cô dường như rất tức giận.
Chẳng lẽ tất cả mọi việchắn làm lại bị hủy trong chốc lát? Nếu như vậy thì hắn cũng phải làm một chútgì đó bù đắp lại...
Thẩm Thiên Dục nở ra mộtnụ cười lạnh lẽo khiến người ngoài không rét mà run. Giống như mẹ hắn nói, hắnvĩnh viễn biết làm sao mới có thể lợi dụng địa vị của hắn trong lòng cô. Thế làgiọng nói có chút yếu đuối của hắn ở sau lưng Thẩm Thiên Vi vang lên “Tôi làmthủ tục nhập học cả một ngày trời, chưa được ăn cơm nữa, tôi đói bụng đến đau dạdày rồi này, Vi Vi thật sự không để ý tới tôi sao?”
Chưa đến một giây, ngườiđằng trước bỗng dưng dừng bước, xoay người, gương mặt nhỏ nhắn y hệt búp bê cóchút lo lắng, cô dùng đôi mắt to của mình quan sát hắn, giọng nói cũng bỗngdưng nhu hòa xuống “Dạ dày rất đau sao?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Dục cắnmôi mỏng, gật đầu một cái, hắn làm bộ như một đứa trẻ yếu ớt.
“Chị đi mua chút thứcăn, em ở đây chờ chị.”
Nhanh tay bắt lấy ThẩmThiên Vi, Thẩm Thiên Dục hơi làm nũng nói “Vậy Vi Vi không được giận tôi nữa.”
Hiện tại Thẩm Thiên Viđâu có rãnh rỗi giận hắn. Nghe hắn nói đau dạ dày, cô liền hoảng sợ: “Đừng cóquậy nữa! Chị sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không cần.” Hắn cầmtay cô giãy giũa “Trừ phi Vi Vi không giận tôi nữa.”
“Thiên tài cũng biết lợidụng quá ha” Thẩm Thiên Vi tức giận nói.
“... Vi Vi quả nhiên làđang tức giận.” Thẩm Thiên Dục bất đắc dĩ bĩu môi.
Một lúc sau, Thẩm ThiênVi mới xoay người ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ nói với chị em là thiên tàirất khó sao? Đột nhiên sự thật đặt ở trước mắt, chị không biết phải làm sao đốimặt với nó... Chị cảm thấy ở trước mặt em chị thật ngu ngốc.”
Thẩm Thiên Dục nghiêmtúc nhìn cô, hỏi: “Trả lời tôi một vấn đề.”
“Hả, vấn đề gì?”
“Đối với Vi Vi mà nói,tôi là thiên tài quan trọng như vậy sao? Hay tôi là Thẩm Thiên Dục mới quan trọng?”
“Dĩ nhiên...” ThẩmThiên Vi đang muốn trả lời thì cô trợn to mắt, cứng họng. Trong phút chốc, côđã hiểu ý tứ của hắn. Hắn có phải là thiên tài hay không đối với cô mà nói đúnglà không quan trọng. Cô chỉ biết hắn là Thiên Dục, là em trai mà cô yêu quý nhất.
Biết nút thắt tronglòng cô đã được mở, Thẩm Thiên Dục mới ngoan ngoãn nói “Tôi biết, mặc kệ đối vớingười ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Vi Vi mà nói đều khôngquan trọng, không phải sao? Vi Vi vẫn sẽ thương yêu tôi như cũ, cho nên tôikhông cần thiết phải nói cho Vi Vi biết tôi là một thiên tài... Nếu nói ra mớilà chuyện buồn cười!”
Thẩm Thiên Vi thở dài,xoa xoa mái tóc đen của hắn: “Đúng rồi, nhưng em cũng đánh giá quá cao năng lựcchịu đựng của trái tim chị”
“Trái tim của Vi Vicùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ nói như vậy đấy.” Thẩm Thiên Dục trêughẹo.
“Nói bậy.” Thẩm ThiênVi bật cười lúc này mới phát hiện ra từ khi nhập học tới bây giờ đây là lần đầutiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô vỗ vào ngực hắn, hỏi: “Vậy tại sao em chịucông khai bí mật này? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?”
Thẩm Thiên Dục nhìn cô,đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Thẩm Thiên Vi đột nhiêntăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim cô đập không đúng nhịp “Rốt cuộc làvì nguyên nhân gì?”
“Bởi vì Vi Vi.”
“Chị?”
“Vi Vi không thể nào rờixa tôi được, khi đó Vi Vi sẽ nhớ tôi, không nhìn thấy tôi Vi Vi sẽ khóc.” (Nguyệt:anh này tự tin gớm)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.