Chương trước
Chương sau
Liêu Quân, Tuệ Mẫn cùng Tiểu Tuyết đã ở lại chùa phụ giúp Tô Hành Ý chăm sóc người tỵ nạn. Không những vậy còn phải giúp cậu thu dọn tàn cục do Lý Thu Sinh gây ra trước khi người của cậu tới nên Ngu Vĩnh An chỉ có thể một mình trở về Ngu Phủ.

Hắn vốn cũng muốn giúp nhưng Tô Hành Ý nhất quyết không cho hắn làm vì thế hắn chỉ có thể uất ức quay về.

Cửa phủ vừa mở ra, Ngu Vĩnh An sững người nhìn bóng người đang quỳ giữa sân. Chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền nhận ra là Lý Thu Sinh. Gã vậy mà cũng có ý thức đấy chứ.

Ngu Vĩnh An bộ dạng ngạo nghễ mà bước tới sau lưng Lý Thu Sinh, hắn cao giọng cất lời:

"Cẩu! Mau sủa một tiếng cho ta nghe! "

"Ngươi chửi ai là cẩ- "

Lý Thu Sinh quay lại, cao giọng muốn mắng người nhưng khi nhìn rõ người tới là ai chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, âm thầm nuốt nước miếng vào trong. Gã đúng là vận xui mới đụng phải tên này, cũng tại vì hắn gã mới thành ra cái bộ dạng thảm hại như hiện tại. May cho hắn được Tô Hành Ý đứng ra che chở nếu không...

Lời phía sau Lý Thu Sinh không dám nghĩ huống chi là nói ra nên gã chỉ có thể âm thầm để trong bụng. Song gã còn phải cố né tránh ánh mắt dò xét từ Ngu Vĩnh An.

Thấy Lý Thu Sinh khúm núm, quay lưng lại với hắn, Ngu Vĩnh An thầm chắc chắn gã đang chửi mình nhưng cũng nhân từ bỏ qua.

Hắn nhàn nhạt phất tay thầm ra lệnh cho gia đinh gần đó.

Tên gia đinh ban đầu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, không ngừng ngó trái nhìn phải. Gã hình như chưa gặp thiếu niên này bao giờ lại bị sai sử như vậy cũng thấy có chút khó chịu. Nhưng nhìn biểu cảm đám hạ nhân xung quanh gã đi chẳng ai dám ho he nửa lời nên gã cũng chẳng dám lên tiếng đuổi người.

Song một thị nữ bên cạnh thấy vậy liền âm thầm tiến lên thì thầm vào tai tên gia đinh:

{Là tiểu thiếu gia, mau lấy ghế cho người! }

Tên gia đinh nghe xong đôi con mắt mở lớn, vẻ mặt không tin xen lẫn ngạc nhiên mà nhìn lại Ngu Vĩnh An một lượt. Bỗng gã thấy hô hấp bản thân như đình trệ, sau khi nghe thấy ba chữ 'tiểu thiếu gia' cơ thể lại tự cử động mà đem ghế tới.

Ngu Vĩnh An đứng lâu cũng có chút bực dọc liền tặng tên gia đinh một cái nhìn thân thương đầy hắc khí.

Dù không ngẩng đầu lên nhìn nhưng tên gia đinh bất chợt lạnh sống lưng, cái ánh mắt hắc ám của Ngu Vĩnh An gã đều cảm nhận trọn vẹn. Chân gã bất giác run rẩy khi nhớ tới lời đại phu nhân cùng đại thiếu gia ra lệnh trước khi rời đi.





Hai người có địa vị cao nhất trong phủ đã ra lệnh bọn gã đương nhiên không dám phản. Chỉ là gã nào ngờ tới, vị tiểu thiếu gia dung mạo vốn bị hủy đi nay lại có làn da trắng mịn như thuở ban đầu. Khí chất khúm núm trước kia cũng biến mất thay vào đó là lãnh diễm bức người. Một con người chỉ sau một ngày lại thay đổi nhiều như vậy khiến gã khó mà nhận ra.

Cũng may Ngu Vĩnh An chỉ đơn giản cảnh cáo, không muốn rắc rối đến thêm nên tên gia đinh cũng ngầm thở phào một hơi, ngoan ngoãn lui về chỗ.

Vừa rồi tên gia đinh như sợ hắn chưa thoả lòng tiện lấy thêm một cái bàn nhỏ, bên trên bày biện đầy đủ loại điểm tâm tinh tế.

Ngu Vĩnh An ngồi trên ghế âm thầm thu lại hắc khí, một mặt thoả ý mà tặng tên gia đinh ánh mắt khen thưởng và khiến trái tim treo trên cành cao của gã cuối cùng cũng hạ xuống.

Lý Thu Sinh thấy một màn này liền ngớ người, gã liếc nhìn đám hạ nhân trong Ngu Phủ, ánh mắt như muốn hỏi bọn họ vì sao không đuổi hắn ra khỏi phủ, còn điềm nhiên tiếp đãi hắn như chủ nhà vậy?

Nhưng đáp lại gã chỉ là những con người vẫn đang tất bật với công việc, cùng ánh mắt tránh né như không hiểu ngụ ý trong mắt gã. Lý Thu Sinh thấy vậy cũng đành tự tình ra tay:

"Ngươi... "

Nhưng không hiểu vì sao câu hỏi nghẹn ở bên môi Lý Thu Sinh, gã ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn chưa thể nói ra câu hoàn chỉnh.

Ngu Vĩnh An bên kia vừa nhấp một ngụm trà song đưa mắt lên nhìn gã. Thay gã trả lời:

"Sao vậy? Nhà của ta lẽ nào ta không được ở sao? "

"A... Ngươ - i... "

Lý Thu Sinh còn chưa hiểu bản thân vì sao trước mặt người này lại không thể nói nửa lời đã bị lời nói của Ngu Vĩnh An doạ sợ. Lông tơ gã dựng ngược lên như mèo xù lông muốn hắng giọng mắng người nhưng kết quả vẫn là không được. Gã dần rơi vào hoang mang.

Ngu Vĩnh An bên này vẫn một mặt bình thản mà đứng dậy, hắn thở dài song đưa một tay lên xoa xoa vành tai. Sau hắn bật cười đầy ẩn ý, thích thú mà rút trường tiên ra.

Rất nhanh Lý Thu Sinh bị một màn này doạ sợ nhưng ánh mắt gã vẫn rất kiên định mà nhìn thẳng mặt hắn. Gã không tin Ngu Vĩnh An sẽ to gan tới mức chưa có lệnh của Tô Hành Ý liền ra tay với gã.

"Ngươi... Ngươi... tính làm gì? " - Giọng Lý Thu Sinh bớt run, lời nói ra cũng tròn, rõ hơn trước.

"Hửm? Không thấy rõ sao? Bổn công tử đây là muốn dạy cẩu"

Lời Ngu Vĩnh An thành công chọc cười Lý Thu Sinh, tâm thế của gã thư thái hơn. Gã xem xét một hồi cũng chỉ đơn giản nghĩ hắn là người trong Ngu Phủ, dưới chướng Tô Hành Ý. Mà người này gã chưa từng gặp, có lẽ là người mới nên vẫn chưa hiểu rõ quy tắc. Trong Ngu Phủ dưới chủ tử là đại phu, sau mới tới thân cận. Ngay cả Đổng Nguyên - hầu cận của Tô Hành Ý gặp gã cũng là bộ dạng cong lưng cúi đầu. Nên dù hắn có thân với Tô Hành Ý ra sao thì luận theo bối phận gã vẫn hơn Ngu Vĩnh An một bậc.

Dù đã thấy rõ khi Tô Hành Ý nhìn thấy Ngu Vĩnh An là bộ mặt lo lắng, cưng sủng hết mức nhưng Lý Thu Sinh vẫn chấp mê bất ngộ. Gã tự tin vào suy đoán của bản thân, từ bỏ đi lần đánh cược kia, trong phủ này cũng chỉ có Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương là đủ bối phận nghiêm phạt gã. Còn bên ngoài riêng thân phận cha gã thôi cũng đủ doạ hắn sợ phát khiếp.

Ngu Vĩnh An trước mắt Lý Thu Sinh nay lại ngang nhiên ra uy, bộ dáng bình thản như bản thân là chủ nhà khiến gã tức giận không thôi. Lo sợ cùng e dè ban đầu đều bị gã vứt ra sau, ánh mắt tự mãn của gã quay trở lại. Gã hiện tại muốn lật kèo như vậy mới đúng với tác phong của gã.

Gã vẫn quỳ, ánh mắt ám lên tia thù hận nhìn thẳng vào Ngu Vĩnh An, giọng điệu tự cao như trước:

"Ngươi đừng ỷ thế được sủng sinh kiêu... chủ Ngu Phủ vẫn chỉ có một... đợi khi đại phu nhân trở về... Aaaa... "

* Chát *

Chưa đợi gã nói hết Ngu Vĩnh An đã ra tay, tiếng roi va đập vào da thịt hoà cùng tiếng người gào thét vang lên đầy ghê rợn, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh của Ngu Phủ. Hắn tặc lưỡi vẻ mặt hiện rõ mất hứng thú mà than vãn:

"haiz! Ngươi vẫn nói được rõ ràng nhỉ? Ta cứ tưởng dược ta hạ cho ngươi rất tốt hoá ra đều là lừa đảo! "

Đám hạ nhân đứng xung quanh không dám nhìn cảnh này, bọn họ thậm chí còn nhanh tay hoàn thành công việc của bản thân, thầm nhủ trong lòng bản thân chưa thấy gì hết.

Lý Thu Sinh nghe hắn nói bản thân bị hắn hạ dược ban đầu còn mơ hồ sau lại hoang mang. Gã nhận ra từ khi trở về Ngu Phủ gã đã thấy lạ, cổ họng bất chợt đau rát, âm phát ra cũng chỉ là mấy từ ú ớ. Vừa rồi vì quá tức giận nên mới nói được đoạn dài như vậy. Nhưng điều càng khiến gã hoảng sợ hơn là hắn hạ dược gã từ khi nào? Không phải cả hai từ khi gặp mặt luôn giữ khoảng cách nhất định sao? Vả lại thứ gã bị tổn thương là cổ họng nhưng gã đâu ăn thứ gì lạ mà hắn đưa cho đâu?

Gã bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ mà lắp bắp:

"Ngươi... ngươi... "

* Chát *

"A... a... Aaaa... "

Lại một lần nữa chưa để gã nói dứt câu Ngu Vĩnh An lại ra tay. Thấy Lý Thu Sinh mới ăn tới roi thứ hai đã kêu la ỉ ôi Ngu Vĩnh An đứng từ trên nhìn xuống tặc lưỡi khinh thường con người này.

"Ta cho phép ngươi được nói chưa? "

Giọng hắn trầm trầm cất lên, một chân không yên phận đạp Lý Thu Sinh đang quằn quại trên đất vì đau. Ngu Vĩnh An lạnh giọng nói tiếp:

"Cẩu phải nghe lời chủ, rõ chưa? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.