"Ai vậy? "
Người mở cửa là một lão nhân gia, dáng người hơi cao, lưng hơi còng. Mái tóc hoa dâm được búi cao, khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hoắm, trông ra người này tuổi cũng ngang với Đinh quản gia hoặc hơn.
Lão nhân gia đôi mắt vì tuổi già mà mờ đi chỉ có thể nhíu mày cố nhìn ra bóng dáng người trước mắt.
Nhưng nay là đêm đôi mắt của lão vẫn không thể nhìn ra đối phương là ai, chỉ có thể cất giọng hỏi:
"Ai vậy? Nơi này không được phép tới đâu! "
Ngu Vĩnh An âm trầm nhìn lão nhân gia một lúc lâu mới chịu cất lời đáp lại:
"Ta là khách của Ngu Phủ, vô tình đi lạc tới đây! Lão nhân gia có thể cho ta hỏi thăm, đây là viện tử của ai được không? "
Hắn cười trừ, giọng dịu dàng như gió thu nghe rất vừa ý người khiến lão nhân gia vô thức thả lỏng. Lão cười hiền từ nhưng hiện tại lão vẫn đứng trước cửa, trong phòng lại không thắp nến nên cơ thể lão hoàn toàn bị màn đêm che phủ. Ngu Vĩnh An vì thế không thấy được nụ cười kia, cứ nghĩ bản thân để lại cái nhìn xấu cho đối phương nên lão mới không đáp lại.
Hắn toan tiến lên hỏi tiếp, lão nhân gia đã nhanh chóng cản lại:
"Ấy vị công tử này đừng di chuyển, cẩn thận không đạp trúng hoa ta trồng... Cứ đứng yên ở đó... Đừng di chuyển... "
Bị người nhắc nhở Ngu Vĩnh An khựng người lại nhìn xung quanh. Hắn từ khi nào đã tới giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-xuyen-sach-van-may-se-toi/2690184/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.