Một ngày vào mùa xuân, trên vùng đất của người tộc Du trăm ngàn cây Đào đua nhau nở hoa, đỏ rực cả một góc trời. Thôi Túc khi đó mặc kiện y phục tương tự với Ngu Vĩnh An hiện tại, ngồi dưới gốc cây hoa Đào lớn nhìn lên bầu trời xa xăm. Trong lòng y ôm một chậu hoa nhỏ, là một nhánh hoa Thủy Tiên sắp héo tàn.
Tây Minh nóng lạnh thất thường, Thủy Tiên lại là loài hoa không chịu được thời tiết khắc nghiệt Thôi Túc cho dù có cố gắng tới đâu vẫn chẳng thể giữ lại được nhánh hoa cuối cùng này.
Thôi Chỉ Lục âm thầm đứng một bên quan sát. Nhóc đơn độc bao năm lần đầu tiên thấy cha xuất hiện liền không nhịn được mà gọi một tiếng 'cha' .
Thôi Túc quay lưng lại, sau đó đơn giản nở một nụ cười khiến Thôi Chỉ Lục ghi nhớ không quên.
Nhưng chẳng được bao lâu Thôi Túc lại rơi nước mắt, nói những điều vô nghĩa:
[Lục Nhi lớn thật rồi]
[Lục Nhi có muốn biết phụ thân con là người như thế nào không? ]
[Hắn rất tốt với ta! Kiện y phục này là hắn tự tay may tặng ta, từng đường kim mũi chỉ đều in máu hắn. Hắn còn hứa sẽ cho ta một mái nhà, có hoa hắn thích, có cây ta yêu. Hắn nói tất cả đều đầy đủ cả chỉ đợi con tới bên chúng ta thôi, Lục Nhi]
[Chỉ là... ]
Khuôn mặt vốn đang chìm đắm trong tình ý của Thôi Túc đột nhiên lạnh đi, y nói ra từng lời nặng nề:
[Đáng lẽ ra năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-xuyen-sach-van-may-se-toi/2690182/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.