Sau chiến thắng ở biên cương phía Bắc, vào tiết Lập Hạ, tin tức lại được truyền về, Mạnh Lương Thần dẫn quân thu phục những thành trì đã mất ở phía Nam.
Với áo giáp, thuốc trị ẩm thấp và nhuệ khí tăng cao, binh sĩ liên tục đẩy lùi quân địch. Đến Hạ Chí, không chỉ thu hồi toàn bộ lãnh thổ đã mất, mà còn tái thiết lập các hiệp ước với chư hầu.
Trước tiết Thu Phân, Hoàng bá bá, Mạnh Lương Thần và phụ thân ta đều có thể trở về.
Ta may một bộ y phục mới, mang toàn bộ trang sức hắn tặng, từ sáng sớm đã chạy lên thành lầu chờ hắn.
Đại quân dự kiến đến vào giờ Ngọ, nhưng ngay giờ Thìn, ta đã thấy một con ngựa đỏ rực từ xa phi tới, bụi tung mịt mù – đó chính là Xích Ảnh Mã.
Người trên ngựa chính là Mạnh Lương Thần, người ta ngày đêm mong nhớ.
Ta chạy xuống thành lầu, hắn đã vào đến cổng thành. Trên lông mày hắn có thêm một vết sẹo, gương mặt còn dính bụi đất, đôi tay đầy những vết thương nhỏ. Nhìn hắn, lòng ta nhói đau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Mạnh Lương Thần muốn đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng xung quanh đều là triều thần, hắn chỉ cúi đầu, cố gắng nhẫn nhịn.
"Quận chúa vẫn khỏe chứ?" Giọng hắn run rẩy hỏi.
Ta gật đầu, cố nén nước mắt, nói:
"Mọi thứ đều ổn. Nhị Hoàng tử đường xa vất vả, mau hồi cung đi. Quý phi nương nương chắc đang mong ngóng. Ta sẽ ở đây đón Hoàng bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-la-nang-ta-nguyen-y-mac-cau/3742220/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.