🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chưa đợi Hoàng hậu lên tiếng, Đức phi đã giận dữ quát:

"Phải làm cho không giữ được! Để nàng ta sinh con ra, ngươi định giải thích thế nào với Chương gia? Giải thích thế nào với phụ hoàng của ngươi?"

Ta cúi đầu, trong lòng thầm vui mừng. Đức phi quả nhiên luôn nói ra những điều ta mong muốn.

Mạnh Lương Châu liếc nhìn ta một cái, lạnh lùng nói:

"Ta đường đường là Thái tử, làm việc còn phải giải thích với Chương gia sao? Sao vậy, sau này cưới Chương Lam Hâm rồi, ta không được phép nạp thiếp à?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:

"Tất nhiên là có thể nạp thiếp. Nhưng dù là Thái tử, cũng nên tuân theo lễ pháp. Chính thê còn chưa vào cửa, sao có thể nạp thiếp? Mà nếu không phải là thiếp thất, vậy thì đứa trẻ Lâm cô nương sinh ra sẽ không có danh phận. Nếu vậy, cần gì phải sinh ra?"

Lâm Dung Vi nghe vậy, không kìm được mà buột miệng:

"Năm xưa Đức phi nương nương chẳng phải cũng là cung nữ sao? Sao bà ấy có thể sinh, còn ta lại không?"

Ta quay mặt nhìn Quý phi, cả hai chúng ta đều cố nhịn cười. Quả nhiên mỗi câu do Lâm Dung Vi nói ra đều đạp trúng vào những gì chúng ta mong đợi.

Đức phi nghe vậy, giận dữ lao tới tát Lâm Dung Vi một cái:

"Ngươi, đồ thấp hèn, cũng dám so sánh với ta? Ta là Quý thiếp được Tiên hoàng ban cho bệ hạ, sinh hạ Hoàng tử rồi được phong phi, mọi chuyện đều hợp lễ pháp. Ngươi thì sao? Không tôn trọng Quận chúa, dám quyến rũ Thái tử, giờ còn định dẫm đạp lên ta? Hoàng hậu nương nương nhân từ, cho ngươi vào Tư Nô Khố giữ mạng đã là phúc phận của ngươi rồi."

Mạnh Lương Châu nhìn cảnh Lâm Dung Vi bị cả bốn người đối đầu, sự thương tiếc trong mắt hắn càng đậm.



Hắn bế Lâm Dung Vi lên, lạnh lùng nói:

"Hôm nay Đông Cung không tiện tiếp khách, xin mời các vị về cho. Dẫu sau này phụ hoàng trở về, ta không tin người sẽ nhẫn tâm bỏ mặc cháu nội của mình."

Nói xong, hắn bế Lâm Dung Vi rời đi.

Hoàng hậu và Đức phi tức giận đến mức không ngừng run rẩy.

Ta và Quý phi nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý: Thành công rồi.

Đông Cung đóng cửa không tiếp khách, Mạnh Lương Châu chăm sóc Lâm Dung Vi từng chút một. Hôm nay nàng muốn ăn vải, ngày mai muốn tôm sông tươi, ngày kia lại muốn uống canh mơ ướp lạnh.

Đức phi mỗi ngày tức đến giậm chân, nhưng lại không thể vào được Đông Cung. Hoàng hậu giận đến mức đau đầu, chỉ có Quý phi và ta là hài lòng mãn ý.

Chỉ cần chúng ta không tiếp xúc với nàng ta, ba tháng sau dù nàng ta có muốn đổ lỗi cũng không thể nào đổ lên đầu chúng ta.

Ba tháng sau, tiết lập thu đến, Lâm Dung Vi bị xuất huyết.

Nàng ta khóc lóc không ngừng, vừa khóc vừa nói:

"Điện hạ, nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, mỗi ngày đều bị Hoàng hậu nương nương và Đức phi nương nương nhục mạ. Giờ đứa trẻ không giữ được, đều là lỗi của nô tỳ."

Thái tử vừa áy náy vừa đau lòng vì nàng ta.

Hắn hứa rằng sau này nhất định sẽ cho nàng một danh phận để bù đắp.

Thứ hắn muốn cho, có lẽ chỉ là một danh phận Quý thiếp. Nhưng thứ ta muốn hắn cho, chính là vị trí chính phi.



Người phụ trách chế tạo áo giáp và binh khí cho ngựa chính là Mạnh Lương Trạch, con trai thứ hai của Quý phi.

Theo gợi ý của ta, hắn còn mời các lang trung từ Nam cương đến để bào chế thuốc trị ẩm thấp cho binh sĩ.

Vào mùa hè, binh sĩ không quen với khí hậu ẩm ướt của miền Nam, ngày nào cũng uể oải, không đủ sức chiến đấu.

Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi, Mạnh Lương Trạch đích thân mang theo thuốc, áo giáp, binh khí, lương thực, cùng chăn đệm và y phục mùa đông, tiến về biên cương phía Nam.

Ta ngồi trước hí đài, trong lòng nghĩ đến Mạnh Lương Thần.

Vì tránh dị nghị, suốt một năm qua hắn chỉ viết thư cho Quý phi, rồi Quý phi sẽ kể lại nội dung thư cho ta nghe.

Ta ngồi thẫn thờ trước hí đài rất lâu, giẫm hai dấu chân trên tuyết, rồi đến Tuyết Lạc Hiên.

Trong Tuyết Lạc Hiên có một quyển sách đã được đọc qua rất nhiều lần. Ta tiện tay mở ra xem vài trang, thấy một đoạn viết về hoa cúc xanh, nói rằng hoa cúc xanh mọc ở những nơi thưa thớt người qua lại, người xưa thường tặng hoa cúc xanh để biểu đạt tình yêu kiên định, lặng lẽ chở che.

Ta chạm vào chiếc trâm cài hình hoa cúc xanh trên đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Hóa ra, ngay từ đầu, hắn đã nghĩ kỹ rồi, rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ ta.

Vào ngày sinh thần mười sáu tuổi của ta, biên ải phía Bắc truyền về tin thắng trận, đại thắng vang dội. Mạnh Lương Thần sẽ trực tiếp hành quân đến biên cương phía Nam để hợp lực chiến đấu.

Cùng với chiến báo, quà sinh thần của ta cũng được gửi về: một hình nhân bằng da được cắt theo dáng vẻ của ta.

Ta nhớ lại năm đó, hắn phong trần trở về kinh thành, đưa ta đến Tuyết Lạc Hiên xem kịch rối bóng, bù đắp quà sinh thần đã thiếu trong bốn năm. Lúc ấy, ta đã hiểu được tâm ý của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.