Mạnh Lương Châu là con trưởng, cũng là người tiếp thu những lời dạy dỗ này xuất sắc nhất trong số các Hoàng tử tuy tuổi nhỏ nhưng lại tỏ ra trưởng thành.
Tuy nhiên, không phải tất cả Hoàng tử đều như vậy.
Quý phi có một người con trai tên Mạnh Lương Thần, đứng thứ hai trong số các Hoàng tử, lại sống rất tự tại.
Có lần, sau một trận tuyết lớn vào mùa đông, ta chạy vào cung, đến trước sân khấu hí viện để chuẩn bị dẫm lên tuyết. Vừa tới nơi, ta liền bắt gặp Mạnh Lương Thần cũng đang chạy tới.
Hai người chúng ta có cùng một ý nghĩ: muốn là người đầu tiên để lại dấu chân trên khoảng tuyết trắng xóa này.
Chúng ta nhìn nhau một cái, rồi cùng lao lên. Ta không chạy nhanh bằng hắn, nhưng khi gần đến sân khấu, hắn vì đắc ý quá mức mà không cẩn thận trượt ngã.
Ta thành công để lại dấu chân đầu tiên, vui sướng nhảy cẫng lên trên nền tuyết.
Hắn đứng dậy, phủi lớp tuyết bám trên áo, hậm hực nói: "Được lắm, tiểu nha đầu, lần sau tuyết rơi, chỗ này chắc chắn sẽ thuộc về ta."
Ta lườm hắn một cái: "Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi, cũng là trẻ con thôi. Làm sao giống Lương Châu ca ca, huynh ấy thực sự ra dáng người lớn."
Từ lần đó trở đi, mỗi khi tuyết rơi, ta đều vào cung ở lại, sáng sớm hôm sau cùng Mạnh Lương Thần tranh giành dấu chân đầu tiên trên tuyết.
Dù ngoài miệng hắn nói lời oai phong, nhưng lần nào cũng thua ta.
Mỗi khi nhìn ta vui mừng nhảy cẫng lên, hắn lại buông lời hung hăng: "Lần sau nhất định ta sẽ thắng ngươi."
Thế nhưng, suốt cả mùa đông, hắn vẫn không thắng được lần nào.
Cũng từ đó, cuộc tranh đấu giữa chúng ta không chỉ dừng lại ở chuyện giẫm tuyết mà mở rộng ra đủ thứ: câu cá, trèo cây, đua ngựa, b.ắ.n cung, ném hồ…
Nhưng bất kể đổi trò gì, hắn đều không thắng nổi ta.
Mỗi lần ta và Mạnh Lương Thần mặt mũi lấm lem, cười đùa trở về, Mạnh Lương Châu đều nhíu mày: "Mau đi rửa mặt chải đầu."
Quy củ đã ăn sâu vào tận xương tủy của hắn. Với hắn, bất kỳ ai có dính líu đến hoàng thất đều phải giữ phong thái vương giả mọi lúc mọi nơi.
Mạnh Lương Thần lại chưa từng bận tâm đến những lời chỉ trích của vị đại ca này. Hắn nói, Mạnh Lương Châu sống chẳng khác gì một con rối không có cảm xúc và m.á.u thịt.
"Hắn nghĩ rằng cứ giữ bộ dáng nghiêm túc khuôn phép, phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho hắn sao? Phụ hoàng không thích kiểu người cứng nhắc như vậy."
Ta biết lời của Mạnh Lương Thần là đúng.
Hoàng đế yêu thích những người không bị gò bó bởi quy củ. Giống như chính ông khi còn trẻ, từng cải trang tham gia lễ hội dân gian, giành giải nhất trong cuộc thi b.ắ.n cung. Chiếc cung hỏng ấy đến giờ vẫn được ông cất giữ cẩn thận trong thư phòng.
Hoàng đế kỳ vọng ta cũng như vậy. Chỉ cần không làm tổn thương người khác, không vượt quá giới hạn, thì việc ta tự do bộc lộ bản tính trẻ thơ đều được ông cho là đáng yêu.
Giống như Mạnh Lương Thần, dù có ngã từ trên cây xuống, người đầy vết thương, Hoàng đế vẫn khen ngợi dũng khí của hắn và thưởng cho hắn con Xích Ảnh Mã mà tất cả các Hoàng tử đều ao ước.
Mạnh Lương Thần cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn, phóng một vòng quanh hoàng thành, sau đó đến trước cổng Chương phủ, kiêu ngạo khoe với ta về chiến mã của hắn:
"Phụ hoàng tặng ta một con ngựa tốt, lần sau đua ngựa chắc chắn ta sẽ thắng ngươi."
Ta chẳng mảy may để tâm, hờ hững nói: "Giờ ta vào cung cầu xin hoàng bá bá, chưa đến lúc mặt trời lặn, con ngựa này sẽ trở thành của ta."
Ta cười nhìn hắn: "Có thời gian lo lắng, chi bằng ngươi đọc thêm vài cuốn sách đi. Nghe nói bài văn của Lương Châu ca ca gần đây ngay cả Đại học sĩ cũng phải khen ngợi."
Mạnh Lương Thần là kẻ không chịu thua, hừ hừ vài tiếng rồi nói: "Được, ngươi cứ chờ xem."
Từ đó, mấy tháng liền ta không gặp lại hắn, nghe nói hắn đã thu mình lại và bắt đầu chăm chỉ đọc sách.
Đến trận tuyết đầu tiên của mùa đông, ta lại chạy đến hí đài, từ xa đã thấy bóng dáng Mạnh Lương Thần.
"Sao ngươi không giẫm tuyết?"
"Để lại cho ngươi. Ta là nam tử hán đại trượng phu, nhường ngươi thắng một lần."
Nói xong lại bảo: "Giẫm xong tuyết, ta dẫn ngươi đi nghe kịch, là do ta viết đấy."
Nghe đến đây, ta vui mừng khôn xiết, vội vàng nhảy vào nền tuyết, giẫm vài dấu chân rồi kéo tay áo hắn chạy đi: "Mau lên, để ta mở mang tầm mắt."
Hai chúng ta ôm lò sưởi, ngồi co ro trong Tuyết Lạc Hiên, xem vở kịch "Thiên Tiên Phối" mà Mạnh Lương Thần cải biên.
Cảnh cuối là chia ly, giai nhân trở về thiên đình, tài tử một mình ở lại nhân gian. Xem đến đây, ta không kiềm được mà rơi nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]