Ta ngồi dưới gốc cây lựu đáng giá ngàn vàng, lặng lẽ nhìn Mạnh Lương Châu với ánh mắt kiên định.
"Thái tử điện hạ thực sự muốn từ hôn? Chỉ vì tì nữ đó?"
Hắn trừng mắt giận dữ nhìn ta: "Cô đã nói rồi, nàng là nữ sử, biết chữ hiểu lễ, không phải tì nữ."
"Ồ."
Thấy ta không nói thêm gì mà chỉ chăm chú ăn lựu, Mạnh Lương Châu lại mở miệng: "Cô dĩ nhiên sẽ bù đắp cho nàng. Dù sao cũng có tình nghĩa cùng lớn lên bên nhau, nàng muốn gì cô cũng sẽ thành toàn.
"Huống chi, nàng chẳng thiệt thòi gì, còn được phong làm Quận chúa. Với gia thế nhà họ Chương, số nam nhân muốn cưới nàng nhiều không kể xiết, cần gì phải lo lắng."
"Ồ."
Lần này, ngay cả mí mắt ta cũng lười nhấc lên. Có thể nhẫn nhịn hắn đến giờ, là ta đã rộng lượng lắm rồi.
Mạnh Lương Châu bị thái độ của ta chọc giận: “Cô biết, nàng đau lòng khó chịu, nhưng thái độ này của nàng đối với cô, quả thật là thất lễ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười thật ôn hòa: "Người đâu, đuổi ra ngoài."
…
Từ nhỏ, ta đã trưởng thành trong sự yêu chiều của Hoàng đế, trở thành đối tượng khiến các tiểu thư khắp kinh thành ngưỡng mộ – ta, Chương Lam Hâm, con gái duy nhất của Chương gia, gia tộc giàu có nhất Đại Lương.
Khi ta chào đời, phụ thân và Hoàng đế cùng nhau đặt tên cho ta.
Hoàng đế nói rằng, "Lam" là một cái tên hay, tựa như phong cảnh núi non, tự do tự tại, không bị ràng buộc hay gò bó. Đó là khát vọng trong lòng của người – được sống một đời không bị trói buộc, không bị định nghĩa.
Phụ thân ta lại nói rằng, "Hâm" là một cái tên tốt, mang ý nghĩa giàu sang phú quý. Có tiền thì không phải sợ bất cứ điều gì trên thế gian này.
Hai người tranh luận mãi không ngã ngũ, cuối cùng đành thỏa hiệp với nhau, và ta có được cái tên vừa thanh tao vừa phàm tục này.
Nói đến chuyện này, phụ thân ta có thể tranh luận ngang hàng với Hoàng đế, tất cả đều nhờ vào thực lực của ông.
Hai người quen biết từ thuở thiếu thời, phụ thân ta cùng Hoàng đế đọc sách, luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tình cảm thân thiết như huynh đệ.
Sau khi Tiên đế băng hà, Hoàng đế bị hãm hại, suýt mất mạng nơi thâm sơn cùng cốc. Chính phụ thân ta đã không quản nguy hiểm mà cứu Hoàng đế ra ngoài.
Về sau, khi Hoàng đế vừa đăng cơ, biên cương lại không yên ổn, mà quốc khố thì trống rỗng, thương nhân giàu có lại trốn tránh, không muốn dâng tiền.
Phụ thân ta liền cởi bỏ quan bào, dõng dạc nói: "Chờ ta, ta sẽ kiếm tiền về cho người."
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, khắp kinh thành đều treo bảng hiệu của Chương gia.
Số tiền kiếm được, phụ thân ta dâng toàn bộ vào quốc khố. Các thương nhân giàu có khác chẳng còn cách nào, đành phải noi theo. Khi quốc khố đầy ắp, Hoàng đế mới yên lòng phái binh chinh chiến, bình định biên cương.
Thế nhưng, phụ thân ta lại không muốn quay về triều làm quan.
Ông đã hứa với Hoàng đế một lời thề trọn đời: "Ta mãi mãi là hậu thuẫn của người. Chỉ cần Chương gia còn, người không cần phải lo không có tiền. Cứ yên tâm mà làm đi!"
Hoàng đế rơi lệ cảm kích, cho người đào kênh, đắp đê ở miền Nam, mở rộng đường sông miền Bắc. Muôn dân ca tụng công đức.
Năm ta chào đời, phụ thân được phong làm "Quốc thương."
Uy thế và địa vị của ông, thậm chí còn vượt qua cả các công hầu vương tước.
Hoàng đế con đàn cháu đống, nhưng lại chẳng có lấy một người con gái, ba ngày hai bận sai người đưa ta vào cung.
Nhìn ta đuổi đánh các Hoàng tử, Hoàng đế cười đến mức không khép được miệng: "Đúng vậy, Lam nhi của trẫm nên như thế, tự do phóng khoáng, không cần phải học mấy tiểu thư quý tộc giữ kẽ làm gì."
À, nói thêm một chút, dù trong chuyện đặt tên hai người họ đã thỏa hiệp với nhau, nhưng Hoàng đế luôn gọi ta là "Lam nhi," còn phụ thân lại thích gọi ta là "Hâm nhi."
Ừm, được hai người cố chấp như vậy nuôi lớn, nếu ta không bướng bỉnh một chút thì thật có lỗi với họ.
Từ nhỏ, ta đã thích đi theo Mạnh Lương Châu, con trai của Đức phi.
Hắn là người tuấn tú nhất trong các Hoàng tử. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã thích hắn rồi.
Phụ thân nói điểm này của ta rất giống ông, nhìn mặt mà chọn.
Thế nên ông cưới đại mỹ nhân số một kinh thành, tức mẫu thân của ta và sinh ra đại mỹ nhân số hai kinh thành – chính là ta.
Trước năm ta mười tuổi, Mạnh Lương Châu rất thích chơi với ta.
Ta leo cây trong Ngự hoa viên, hắn đứng dưới cây cẩn thận trông chừng.
Ta bắt cá ở hồ Thanh Tuyền dưới trời nắng gắt, hắn cũng kiên nhẫn ngồi bên cạnh.
Ta tắm mưa trên phố dài vào mùa xuân, hắn che ô chạy nhanh đuổi theo phía sau.
Phụ thân nói, ta và hắn, một người thì nghịch ngợm không chịu ngồi yên dù chỉ một khắc, một người thì lười biếng không chịu nhúc nhích thêm dù chỉ một bước.
Phần lớn các Hoàng tử đều rất quy củ, điều này không thể tách rời khỏi sự dạy dỗ nghiêm khắc của các mẫu phi.
Hoàng hậu không có con, nên ngôi vị Hoàng đế sau này truyền cho ai hoàn toàn dựa vào ý thích của Hoàng đế. Vì vậy, các phi tần ra sức dạy dỗ Hoàng tử của mình theo hướng tinh thông lục nghệ, tài đức song toàn, cư xử lão luyện chững chạc. Trong tư tưởng của họ, "ổn định" là điều quan trọng nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]