Trần Tích không mặc bộ vest đen tẻ nhạt thường ngày, anh mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, đứng một chỗ cũng nổi bật.
Lâm Vãn ôm anh một lúc lâu mới leo xuống, thấy Trần Tích không mặc đồ đen, cô túm tay anh, cười khanh khách hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả? Anh không mặc đồ màu đen anh thích nữa à?”
“Anh muốn thử phong cách khác xem sao.” Anh cong môi, cúi đầu lại gần cô: “Bởi vì trước đây có người kêu ca anh suốt ngày mặc đồ đen.”
Lâm Vãn cố nhớ lại, hình như có một hôm hai người đi ăn tối, cô vô tình nói chuyện này, cô cũng không để tâm lắm.
Không ngờ anh sẽ nhớ câu nói bâng quơ của cô, sau đó anh thay đổi vì cô.
Lên xen, Lâm Vãn ngồi ở ghế phụ, thấy Trần Tích không đi đường về nhà mình, cô nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu thế ạ?”
“Không phải đã nói là tới nhà anh rồi à?” Anh nắm tay lái, nhìn thẳng, trả lời cô.
Mặt Lâm Vãn nóng lên, không nói gì nữa.
Cô và anh yêu nhau hơn 3 tháng, nhưng mà lúc trước rất bận, không có nhiều người gian dành cho đối phương, vội vàng gặp nhau, ăn bữa cơm rồi ai về nhà người nấy.
Trần Tích đưa chìa khóa nhà anh cho cô, nhưng cô chưa tới đó lần nào.
Một lát sau, Lâm Vãn hỏi: “Sao lúc nào anh cũng lái xe thế? Chẳng thấy tài xế lái xe mấy lần.”
“Lúc ở bên em anh không thích có người khác, hơn nữa anh tự lái thì sẽ an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982844/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.