Cách màn hình điện thoại nói lời chúc mừng năm mới, sau đó không khí lại chìm vào yên tĩnh, còn có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương.
Vừa điên cuồng vừa ái muội.
“Cậu ngủ đi.”
“Ừ.”
“Chờ cậu ngủ rồi tớ mới cúp máy.”
“Được.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giọng Trần Tích dịu dàng như tiếng hát ru làm Lâm Vãn rất yên tâm, một lát sau thì ngủ mất.
Trần Tích nghe thấy tiếng hít thở như trẻ con, cậu cong môi, khẽ mỉm cười.
Sáng ngày mùng 1 Tết, Lâm Vãn vừa ngủ dậy, nhớ tới cuộc gọi hôm qua.
Đó là cuộc gọi đầu tiên của năm mới, cô còn tưởng đấy chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng lúc cầm điện thoại, mở nhật kí cuộc gọi ra, thấy thời gian hiển thị là sau 0 giờ đêm, lúc ấy cô mới cảm nhận được mọi thứ đều là thật.
Cô xấu hổ, mỉm cười bước xuống giường, chúc cả nhà năm mới vui vẻ thêm lần nữa.
Ông bà nội và ba mẹ tặng cô 4 cái lì xì dày, Lâm Vãn vui vẻ nhận lấy.
Mùng 1 đầu năm, mọi thứ cũng có khởi đầu mới.
Cô nghĩ, năm mới này nhất định sẽ rất thuận lợi suôn sẻ.
Nhưng sau đó lại chẳng có xảy ra chuyện gì mà cô mong muốn.
Tới lúc bước vào học kì 2, Lâm Vãn khoác chiếc balo nặng trĩu toàn sách vở và vali lên chuyến xe bus số 26 về trường.
Cô không biết Trần Tích và Chu Đường còn ở thị trấn Chính Huy không, chắc là bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982762/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.