Trần Tích đưa Lâm Vãn về tới dưới nhà, đứng im nhìn cô bước vào cầu thang, tới khi cô lên nhà rồi mới về.
Lâm Vãn chờ tới khi cậu không nhìn thấy cô nữa, cô chạy lên nhà mình ở tầng 4, đi thẳng về phòng.
Qua khe hở của rèm cửa, cô nhìn chàng trai đứng dưới tầng 1, người mà cô trộm nhìn không biết bao nhiêu lần.
Trần Tích đút tay vào túi quần, cúi đầu đá mấy viên đá trên đất, trông hơi bất cần đời nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Lâm Vãn giữ chặt chiếc rèm, cong môi cười.
Bỗng nhiên Trần Tích ngẩng đầu lên, Lâm Vãn chột dạ tránh mặt đi, chiếc rèm khẽ lay động.
Một lát sau, Lâm Vãn rón rén nhìn xuống tầng, Trần Tích xoay người đi về nhà, cô đứng trên tầng 4, chỉ thấy cậu đội mũ màu đen và dáng người mảnh khảnh cao ráo.
Hoàng hôn buông xuống, chỉ có chút ánh sáng màu vàng cam, người thiếu niên men theo lối nhỏ, ở trong mắt Lâm Vãn, khung cảnh này đẹp như tranh, là thứ cả đời này cô muốn ghi nhớ.
Bóng dáng Trần Tích càng ngày càng nhỏ dần, đến khi biến mất trong tầm mắt Lâm Vãn.
Cô vội vàng chạy tới phòng ngủ của ba mẹ, cho dù chỉ được nhìn cậu thêm vài giây nữa, cô cũng mãn nguyện lắm rồi.
Phòng của Lâm Vãn cạnh phòng của ba mẹ Lâm, đều có cửa sổ quay về phía đường cái, nhưng phòng của cô gần đường chỗ ngã rẽ hơn, phòng của ba mẹ có thể nhìn thấy cả đằng xa.
Tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982761/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.