Edit: Mỳ.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi rảnh rỗi thì Dụ Tư Hồng sẽ đến. Cứ như vậy, anh đã tìm ra quy luật làm việc của đối phương. Vào ngày thứ bảy, anh đi theo đội tuần tra của Nhật vào thành phố.
Hai tay đút trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc. Nhìn bọn họ đang đứng xa vác súng đi tuần tra và trao đổi.
Cuối cùng, cậu nhóc tên Eiji đã rời khỏi đội.
Anh gõ tàn thuốc rồi theo sau.
Dụ Tư Hồng hòa mình vào dòng người, theo Eiji vào một con hẻm nhỏ. Cậu ta dừng lại bên một bức tường hẹp với lớp sơn bong tróc, đưa tay vén quần.
Dường như nhận ra gì đó không phải, động tác tay cũng chợt dừng rồi vội vã xoay người lại.
Bấy giờ, cậu ta nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.
Vì vậy cả cơ thể cậu ta không khỏi căng thẳng, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Dụ Tư Hồng trả lời: “Tôi đến để gặp cậu.”
Eiji lại hỏi: “Anh đến gặp tôi làm gì chứ?”
“Để tám về chuyện đời người một chút.”
“…”
#
Lúc Dụ Tư Hồng rời khỏi con ngõ nhỏ kia, ánh mặt trời cũng đã vừa tát. Anh khẽ vuốt thật nhẹ lên khóe miệng, hít một hơi thật sâu.
Sau đó trở về doanh trại, tìm doanh trưởng thành thật khai báo chắc là sẽ được tha thứ ngay thôi.
Doanh trưởng ngồi đọc sách phía sau bàn kim loại dài.
Anh dừng lại trước cửa phóng.
Doanh trưởng ngẩng đầu: “Cậu đã làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-am-em-se-mim-cuoi/2440798/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.