Edit: Mỳ.
Chỉ một câu xin chào thôi cũng đủ khiến cho Dụ Tư Hồng thiếu chút nữa ngã ngửa ngay tại chỗ.
Tay anh cuộn chặt lại thành một quả đấm, tự nhéo mình rồi mới bình tĩnh đưa tay ra nắm lấy: “Xin chào.”
Bàn tay bị anh nắm lấy có hơi lành lạnh, mềm nhũn tựa như không xương.
Đường Gia nhanh chóng giương mắt lên nhìn anh, đối mặt với ánh mắt gần như xuyên thấu của đối phương, cô vội cụp mắt xuống.
Đôi tay nắm lấy tay cô cứng rắn và mạnh mẽ như đá, có thể nói là nóng tựa dung nham.
Nhiệt độ ấm nóng đó truyền đến, dường như muốn đốt cháy người ta.
Cô khẽ rút tay về.
Nhưng lại rút không nổi.
Thế nhưng cô lại tiếp tục rút ra.
Kết quả cũng chẳng khả quan là bao.
Lúc này Đường Gia có hơi bực mình trong lòng.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Dụ Tư Hồng.
Sau cùng cũng có thể rút tay về.
Cô cúi đầu thật nhanh nhìn lướt qua vị trí cổ tay trở lên. Làn da trắng nõn ngày nào nay đã ửng lên một vệt đỏ hồng.
Đường Gia âm thầm nghiến răng.
Lục Đào không biết hai người họ vừa đấu sức: “Hôm nay tiểu Dụ đến chỗ bác là vì thằng bé vừa phạm phải sai lầm. Bác muốn phạt cậu ta, để cho nó tự mình viết bản kiểm điểm.” Ánh mắt ông chuyển sang hướng Dụ Tư Hồng: “Đừng có đứng ngây người ở đó. Cậu lo mà dọn chỗ ngồi rồi viết cho đàng hoàng đi, phải đầy đủ thành ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-am-em-se-mim-cuoi/2440796/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.