Một khoảng thời gian rất lâu sau khi trôi qua, Chu Phù mới bỗng nhiên nhận thấy được, giáo viên mầm non dường như đã rất lâu không có gọi điện thoại cho mình mách lẻo.
Nhóc quỷ Trần Thương Lục này là chính cô sinh ra, làm sao có thể không hiểu tính tình của cậu nhóc được.
Chu Phù đối với cậu nhóc có thể nhanh chóng cải tà quy chính, cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, luôn cảm thấy yên tĩnh chắc chắn sẽ có yêu quái.
Trưa hôm nay trước khi tan tầm còn gần nửa tiếng, Chu Phù tiện tay lưu lại một nửa bản vẽ, tắt máy tính xong động tác nhanh chóng thu dọn xong túi xách, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Kỵ một chuyến.
Lúc đi vào phòng làm việc, Trần Kỵ vẫn giống như thường ngày, anh cũng không ngẩng đầu lên, cụp mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ dày đặc trên bàn.
Thấy người tới hồi lâu không lên tiếng, bút máy trên tay người đàn ông dừng một chút, ngòi bút dính một vệt mực đen trên giấy than.
Một giây sau, Trần Kỵ ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt nhìn Chu Phù trong nháy mắt, khóe môi bất giác cong lên: “Lãnh đạo đến thị sát công tác sao?”
Trần Kỵ nói xong liền từ trên ghế giám đốc rộng rãi đứng dậy, dưới chân nổi gió đi vài bước tới bên cạnh Chu Phù. Anh tiện tay xách túi cho cô, đặt ở trên bàn làm việc, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn người đến trước ghế ngồi anh vừa mới ngồi, bàn tay to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515134/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.