Hai vợ chồng son tôi một câu anh một câu, ỷ vào con trai sinh ra không bao lâu còn không biết nói chuyện, không chút khách khí ghét bỏ thằng bé một lần.
Hứa Tư Điềm ngồi một bên đưa trái cây cho Chu Phù nghe một lát, thật sự có chút nghe không nổi nữa, buồn cười nói với hai người bọn họ: “Trước kia sao không nhìn ra, vậy mà cả hai người đều là người mê ngoại hình đẹp.”
Lục Minh Bạc vội vàng nói theo một câu: “Nếu không thì hai người sao có thể ở bên nhau được chứ.”
Hứa Tư Điềm nghe được thanh âm của anh, mắt thường có thể thấy được nụ cười vốn còn rạng rỡ mà nhạt đi. Cô cụp mắt thuận tay đẩy Lục Minh Bạc ra, muốn trộm lấy miếng trái cây mà cô đã cắt xong, ngước mắt có vẻ cảnh cáo và ghét bỏ trừng mắt nhìn anh một cái.
Người sau ngượng ngùng rút tay về, suy tư một lát, vội ngồi xổm xuống tiến đến bên cạnh cô, ân cần nhận lấy dao trong tay cô và mấy trái cây còn chưa gọt xong: “Để anh.”
Hứa Tư Điềm không để ý tới anh, cũng không muốn cướp với anh, dứt khoát đẩy toàn bộ cho anh, còn mình dịch ghế dựa vào giường em bé bên giường bệnh của Chu Phù.
Chăm sóc chàng trai mà cha không thương mẹ không thương này.
Trần Kỵ nghe xong lời Hứa Tư Điềm vừa nói, ánh mắt nhìn về phía Chu Phù: “Anh có phải là người mê ngoại hình đẹp không, em chắc chắn là vậy.”
Chu Phù nhướng mi nhìn anh: “?”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515133/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.