Đại khái là bởi vì lúc trước Trần Kỵ không nỡ để cho cô sinh con nên nhẫn nại từ chối chuyện này vài lần, thái độ không chút để ý kia làm cho Chu Phù trong lúc nhất thời quên mất rằng anh đối với chuyện này rốt cuộc có tính hung hăng và h/am muốn cố chấp chiếm hữu đến mức nào.
Sau khi kết thúc, cổ họng Chu Phù khàn đến mức dường như nói không ra lời, cả người mềm nhũn bám ở trên người anh, tùy ý để anh chậm rãi mặc từng cái quần cái áo tử tế cho cô.
Váy ngủ hình dâu tây đáng yêu nhỏ và áo khoác nhỏ.
Trần Kỵ thu dọn thay cô cẩn thận.
Giống như là phấn khởi tùy ý mở quà xong, lại quý trọng bao bọc lại và dốc lòng cất giữ từng lớp một.
Vừa mặc, khóe môi vừa chứa nụ cười xấu xa không đứng đắn, thể xác và tinh thần thoải mái.
Chu Phù cố gắng nâng cánh tay nặng nề không có sức lực lên, đặt lên đầu vai anh, sau đó vươn ngón tay, đầu ngón tay chạm vào hai bên khóe môi người đàn ông, dùng chút sức lực cuối cùng kéo khóe môi kiêu ngạo của anh xuống: “Không được cười.”
“Ơ? Còn rất ngang ngược.” Nụ cười kia của Trần Kỵ bởi vì mấy chữ khàn khàn này của cô, càng thêm càn rỡ, “Trước khi chiếm hời còn nũng nịu kêu A Kỵ A Kỵ, sau khi ăn sạch sẽ em liền hung dữ như vậy sao?”
Chu Phù nhướng mi trừng anh, hoàn toàn quên đi sự dịu dàng và cẩu thả giữa hai người vừa rồi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515121/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.