Trần Kỵ dặn dò xong, xoay người đi thẳng đến cửa thang máy.
Cô Lỗ vểnh đuôi ra vào cửa phòng, ngửa đầu kêu meo meo vài tiếng với bóng lưng Trần Kỵ.
Tiếng kêu đã không còn giọng trẻ con ngày xưa, có vẻ tràn đầy năng lượng, giống như là đang chất vấn anh rằng đêm hôm khuya khoắt bỏ bà xã ở nhà, một mình ra ngoài thành thể thống gì.
Trần Kỵ ấn công tắc thang máy, trước khi đi vào, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Chu Phù mặc váy ngủ, hai tay bám vào khung cửa thò đầu ra.
Mí mắt Trần Kỵ lười biếng nhấc lên: “Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Phù gật đầu, lúc nghe lời trở về còn có chút lưu luyến không rời.
Không nhớ rõ mấy phút trước, hai người còn cãi nhau túi bụi.
Cửa thang máy đinh một tiếng đóng lại, con số trên đỉnh rất nhanh hạ xuống tầng hầm.
Chu Phù đóng cửa phòng, một mình lẻ loi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Yên lặng ngồi ngốc một lát, thấy Cô Lỗ đảo quanh mắt cá chân, cô khom lưng ôm nó lên vuốt lông.
Rồi sau đó không có việc gì tìm việc đứng dậy đi về phía chậu thức ăn của Cô Lỗ, vốn định thêm chút thức ăn cho nó, lại thấy trong bát đã thêm chút lương thực vừa phải cho mèo.
Có lẽ sau bữa cơm tối, Trần Kỵ thêm vào.
Lúc này cô chuyển đổi mục tiêu, tầm mắt nhìn về phía chậu vệ sinh cho mèo của Cô Lỗ, đang muốn xúc sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515120/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.