Khi Trần Kỵ dẫn theo đoàn phù rể đi tới cửa nhà Chu Phù, Chu Phù còn ở trong phòng thay đồ, tùy ý để thợ trang điểm và nhà tạo mẫu sửa soạn.
Lăng Lộ Vũ và Hứa Tư Điềm mặc váy phù dâu một trái một phải chặn cửa không cho vào, chỉ có Cô Lỗ trên cổ buộc nơ bướm vui mừng mới có thể ra vào tự nhiên quang minh chính đại.
Thấy Trần Kỵ bị chặn ở bên ngoài, nó còn nghênh ngang đi ra, vòng quanh chân anh khoe khoang một phen, sau đó lại chạy về phòng thay đồ, trở lại bên người Chu Phù.
Lăng Lộ Vũ nhìn Thân Thành Dương trong đoàn phù rể ngoài cửa, buồn cười hỏi anh ấy: “Thời gian còn chưa tới, mọi người tới sớm như vậy làm gì?”
Thân Thành Dương đứng ở chỗ Trần Kỵ đưa tay, lấy ngón tay chỉ anh: “Vị anh trai này hơn nửa đêm không ngủ được, ba giờ sáng đã thông báo muốn tới đón dâu, bị bọn anh kéo tới bốn giờ rưỡi, thật sự kéo không được.”
Lục Minh Bạc cũng hắng giọng mỉa mai nói: “Lúc tôi đi học, đánh chết cũng không tưởng tượng được, vậy mà anh Kỵ cũng có thể có bộ dạng không đáng giá như vậy!”
Trần Kỵ lười biếng quay đầu, tầm mắt không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào đảo qua anh ấy, Lục Minh Bạc theo thói quen im lặng, sau đó lại giả bộ nghiêm túc nói: “Nhưng tôi cảm thấy nó rất đáng để các bạn nam ở đây học hỏi.”
Trần Kỵ: “…”
Lục Minh Bạc vừa dứt lời, nhìn về phía Hứa Tư Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515115/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.