Editor: PH | Beta: Ranharu 
Chu Phù nói xong thì lập tức cúi đầu xấu hổ, không còn mặt mũi mà nhìn cậu một lần nữa. 
Kiểu nói táo bạo mà chỉ có người mặt dày mới nói như thế này, lần đầu tiên cô nói trong đời. 
Thậm chí cô không cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kỵ lúc này chắc chắn là đang chế giễu cô. 
Sau đó quả nhiên không làm cô thất vọng, người này chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lại bắt chước giọng điệu không biết xấu hổ của cô vừa rồi, cười nhạt nói: “Ồ, thật đúng là, trùng hợp quá đi.” 
Chu Phù: “…” 
Cả hai một trước một sau đi đến siêu thị, trên đường gồ ghề có không ít những hố nước nhỏ. 
Trần Kỵ có đôi chân dài, cậu nhắm mắt cũng có thể dễ dàng bước qua, nhưng Chu Phù thì cần phải nhảy. 
Cô ở bên cạnh tung tăng nhảy nhót, mất thăng bằng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thuận tay kéo góc áo của Trần Kỵ. 
Sau đó, cô ngoan ngoãn xin lỗi dưới ánh mắt không nói nên lời của cậu. 
Thật kỳ lạ, vẫn là con hẻm tối om đó, người thiếu niên bên cạnh trông cũng vẫn hung dữ như vậy, nhưng trong lòng Chu Phù lúc này lại vô cùng an tâm. 
Sự phát triển du lịch ở đảo Kim Đường cũng không tồi. Các siêu thị không nhỏ như tưởng tượng, tuy so ra thì không bằng Bắc Lâm nhưng xem ra những thứ nên có đều có cả. 
Hai người cùng bước vào cửa, Trần Kỵ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578787/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.