Lúc đang ăn cơm tối giữa chừng, Chu Phù nhận được thông báo nhậm chức của HR.
Trái tim cô không kiểm soát được mà đập nhanh hơn rất nhiều.
Lăng Lộ Vũ bóc tôm nhét vào trong miệng mình, lại bóc một con cho Chu Phù, thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại không ngẩng đầu lên, tay cầm tôm quơ quơ trước mặt cô nói: “Này này? Cậu có việc gì sao? Ăn cơm mà làm việc riêng.”
Chu Phù nghe thấy thế đưa mắt nhìn cô ấy, có chút mong đợi cũng có chút lo lắng: “Mới vừa rồi tớ nhận thông báo, thời gian nhậm chức của tớ hẳn là phải đến sớm ngày mai…”
Điều này nghĩa là cô có thể sớm gặp được Trần Kỵ.
Mặc dù không dễ dàng gặp được như vậy, cũng chả sao cả, ít nhất cũng coi như là ở cùng một mái nhà đi.
Lăng Lộ Vũ biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng không muốn kích thích cô, cũng không muốn làm cô khóc.
Trước đây khi nhà Chu Phù chưa xảy ra chuyện, cuộc đời ngắn ngủi của cô trôi qua thuận buồm xuôi gió, gặp chuyện gì khó khăn dù nhỏ cô chỉ thích dùng cách khóc để giải quyết, bởi vì cô còn có người che chở, tốt lắm.
Sau đó mẹ cô xảy ra chuyện, cuộc đời cô xuất hiện bước ngoặt to lớn, tính cách cũng thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn trước nhiều. Cô không còn tiếp tục khóc nữa, nhiều lúc còn cắn răng chịu đựng, tóm lại là có thể vượt qua.
Nhưng sự cứng cỏi và khác thường luôn có ngoại lệ.
Mà chàng trai ở đảo Kim Đường nhiều năm trước đã từng gắn bó với cô hơn nửa năm, lại chính là ngoại lệ đó.
Lăng Lộ Vũ sớm đã phát hiện, nhưng hễ mà nhắc đến người hoặc chuyện có liên quan đến Trần Kỵ, Chu Phù sẽ lập tức biến thành cô gái nhỏ, thích dùng nước mắt để giải quyết vấn đề.
Không cần đề cập nhiều, chỉ cần liên quan đến thôi là khóe mắt cô cũng đỏ hoe.
Suy nghĩ một chút, cô ấy bắt đầu cười: “Không phải là thứ hai tuần sau mới nhậm chức sao? Hiện tại lập tức chuyển đến ngày mai, quả nhiên nhà tư bản cần lật đổ, có thể bóc lột nhiều hơn một ngày thì một ngày!”
Chu Phù cũng cười theo, trong tiềm thức bắt đầu nói tốt giúp Trần Kỵ: “Nhưng mà nhà tư bản trả nhiều thêm nửa tháng tiền lương.”
Lăng Lộ Vũ mở to hai mắt: “Có tiền như vậy sao? Vậy cũng không phải là không thể tạm thời tha thứ được.”
“Nếu sớm phát tài, tớ ăn thêm một cây xúc xích nướng của cậu cũng không quá đáng đâu nhỉ!”
Chu Phù cười gật đầu.
Sau khi liên hoan đơn giản kết thúc, hai người cùng nhau đi đến trạm xe buýt đợi xe.
Lần này Lăng Lộ Vũ đến không phải vì muốn ăn chực Chu Phù một bữa. Trước khi lên xe buýt, động tác của cô ấy lưu loát đưa chiếc túi lớn mà cô ấy mang suốt dọc đường cho Chu Phù: “Đều là đồ ăn ngon mà mẹ tớ làm, cậu mang về từ từ ăn, đừng suốt ngày ăn mì ăn liền như vậy.”
Nói xong, dường như sợ Chu Phù khách khí, cô ấy xoay người nhanh chóng lên xe buýt.
Trên đường về nhà thuê, toàn bộ quá trình Chu Phù đều bật đèn pin trong điện thoại và nơm nớp lo sợ.
Đèn cảm ứng ở toà nhà mười tầng thì tám tầng bị hỏng, vì thế xung quanh cũng tối om, ánh sáng đèn pin điện thoại khiến khung cảnh xung quanh thêm kinh khủng và kì lạ. Cuối cùng cô gần như nhắm hai mắt lại, mò mẫm đi lên.
Căn nhà của thập niên năm, sáu mươi không có thang máy. Vì sợ hãi, cô leo một hơi lên chín tầng mà không dừng lại nghỉ.
Đến trước cửa phòng, cổ họng khô khốc như sắp bốc khói.
Cuối cùng đến phòng ngủ chật hẹp, Chu Phù không nghĩ quá nhiều nữa. Cô lập tức nằm xuống tấm ván gỗ cứng được coi là giường, thật lâu sau mới thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lúc, trước tiên cô tìm hành lý mang từ kí túc xa qua, chuẩn bị lấy đồ ngủ thay tắm.
Bởi vì căn phòng thật sự quá nhỏ, thậm chí vali không có cách nào để mở ra, cô chỉ có thể thò vào một bàn tay vào trong khe hở, móc ra không có cơ sở.
Cũng may cánh tay cô đủ nhỏ, móc cả buổi cuối cùng cũng móc được.
Chỉ là da cô mỏng, vì vậy cánh tay có mấy chỗ bị khóa kéo quệt xước mấy đường tạo thành vết đỏ.
Đổi lại là lúc trước, đụng phải mấy loại chuyện như này không chừng cô sẽ khóc, nhưng bây giờ cô chỉ nhìn qua một cái, hoàn toàn không để ý mà xoay người đi đến phòng tắm.
Phòng tắm là phòng tắm công cộng.
Tất cả mọi người ở đây không chỉ có cô và Tiêu Kỳ, cũng có những cô gái khác ở mấy nhà bên cạnh.
Lúc này, tắm rửa không có gì bất ngờ xảy ra khi đều cần phải xếp hàng.
Chu Phù đợi gần hai tiếng. Lúc cô sắp ngủ gật đến nơi thì cuối cùng cũng có cơ hội đi vệ sinh cá nhân.
Cô vội vàng đi vào.
Không ngờ đến cả người vừa tiến vào, tay nắm cửa đã bị người bên ngoài vặn ra.
Chu Phù hoảng sợ, vội vàng chạy hai bước tới, dùng sức chống cửa lại, ngại ngùng nói: “Có người…”
Ngoài cửa vang lên giọng nói cợt nhả của bạn trai Tiêu Kỳ: “Haiz, xin lỗi, tôi còn tưởng không có ai chứ.”
Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, không phải thật sự có ý xin lỗi.
Chu Phù không tự chủ nhíu mày.
Vì lo lắng và đề phòng nên cô vội vàng tắm xong rồi mặc áo khoác dày đã chuẩn bị từ trước vào, lúc này mới an tâm ra ngoài.
Chỉ là không ngờ người đàn ông đó vẫn ở ngoài cửa nhà tắm chưa đi.
Thấy cô đi ra, ánh mắt không chút khách khí nào quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt nói: “Ôi, thời tiết hôm nay bọc kĩ như vậy làm gì, không sợ nóng à?”
Lời nói lưu loát vô cùng lỗ mãng, Chu Phù chỉ cảm thấy chán ghét không chịu được.
Không có ý định muốn nói gì thêm với anh ta nữa, Chu Phù khẽ gật đầu. Cô ôm lấy quần áo vừa thay muốn quay về phòng mình.
Tiêu Kỳ ở phía sau đột nhiên mở miệng gọi người lại: “Chu Phù, bao giờ cậu đi làm vậy?”
“Ngày mai.”
“Vậy vừa vặn.” Tiêu Kỳ đột nhiên chạy về phòng ngủ, sau đó lấy ra một hộp đựng thú cưng, trong đó có một con mèo, “Con mèo này ngày mai đi tiêm vắc xin, bệnh viện thú y vừa vặn ở gần công ty cậu. Mỗi lần tớ và bạn trai tan tầm thì bệnh viện này cũng tan tầm, thời gian không trùng. Ngày mai lúc đi làm, cậu có thể giúp tớ mang nó đến bệnh viện trước không?”
Chu Phù mím môi không lên tiếng.
“Tiêm xong trước hết gửi ở bệnh viện, cậu không cần mang nó đến công ty, giờ ăn trưa tớ bảo người qua đón nó. Lúc đó cậu giúp tớ đưa nó từ trong bệnh viện thú y ra một chút là được, được không?”
Chu Phù vốn không muốn đồng ý, cô phải đổi ba chuyến xe buýt, mang một hộp thú cưng to như vậy thì thật sự không tiện lắm, sức lực cũng không lớn thế.
Nhưng nghĩ đến sau này còn ở cùng nhau lâu, cô lại không muốn vì loại chuyện như này mà sinh ra mâu thuẫn sớm như vậy, cuối cùng vẫn kiên trì đồng ý.
…
Buổi sáng 9 giờ rưỡi phải nhậm chức.
Chu Phù rời giường sớm hơn ba tiếng rưỡi. Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô liền đưa mèo ra cửa.
Sau khi đưa mèo đến gửi bệnh viện thú y, cô lại chạy như điên trên đường về công ty. Cũng may cuối cùng cô đến vẫn còn sớm hơn nửa tiếng so với thời gian quy định.
Sau đó cô đến trước quầy lễ tân để cô gái kia làm thủ tục đăng ký đơn giản, Chu Phù dựa theo đường đi trong trí nhớ mà đi đến tầng trệt của bộ phận thiết kế kiến trúc.
Chỉ là cô không ngờ tới đó là, toàn bộ bộ phận thiết kế này dường như vắng vẻ, không nhìn thấy một bóng nhân viên nào.
Dì nhân viên vệ sinh thấy như thế liền đi đến hỏi một câu: “Con là người mới đến à?”
“Vâng ạ.”
“Thảo nào.” Dì tiện tay đặt xô nước xuống, “Con không biết đâu, những thanh niên làm bộ phận thiết kế này thường xuyên thức khuya để vẽ tranh suốt đêm, đến khi trời gần sáng lại đi về nhà mình ngủ bù. Trước mười giờ sáng có thể đến rất ít, con đến sớm rồi cô gái, nhưng có thể làm quen với hoàn cảnh trước.”
Dì tiện tay giúp cô mở cửa cảm ứng rồi sau đó rời đi.
Chu Phù đeo balo, rón rén đi vào bên trong.
Cho dù lúc này bốn phía không có người, mỗi bước của cô đều cẩn thận như cũ.
Phòng làm việc kiến trúc chủ yếu làm việc theo nhóm nhỏ để thiết kế, thành viên cần thảo luận với nhau về thiết kế bất cứ lúc nào. Cho nên trong văn phòng rất ít các bàn làm việc có chia ô vuông, phần lớn là không có ngăn cách, nối liền thành một cái bàn dài.
Tính riêng tư tương đối kém, còn tính tương tác thì rất cao.
Vị trí bàn làm việc của mỗi người phần lớn được trang bị hai màn hình hiển thị. Trên bàn, giấy copy và giấy can xếp chồng lên nhau.
Chu Phù tùy ý đi vào bên trong một chút. Khi tầm mắt nhìn về phía cuối hành lang bên cửa sổ sát đất, bước chân cô bất giác dừng lại.
Đó là toàn bộ phòng làm việc, có rất ít khu vực làm việc cá nhân.
Cửa kính mờ mở ra một nửa, chỉ thấy ấn đường Trần Kỵ nhíu lại, lười biếng dựa vào ghế giám đốc rộng lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường nét sườn mặt sắc bén.
Chu Phù giật mình đứng tại chỗ. Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy giống như đang quay lại khoảng thời gian nửa năm học ở trường trung học Kim Đường.
Lúc đó bộ dạng Trần Kỵ cũng giống như ngày hôm nay, không phải nằm bên cạnh cô ngủ bù thì cũng ngửa mặt dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Phù không biết rốt cuộc mình ở đây ngơ ngẩn nhìn bao lâu, cho đến khi người đàn ông nhíu mày nhẹ nhàng mở mắt ra. Anh thản nhiên giơ tay vỗ vỗ sau gáy, sau đó nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Dường như trong nháy mắt, Chu Phù quên mất nên hít thở như thế nào.
Nhưng mà người đàn ông chỉ híp mắt nhìn hai giây, giống như không nhận ra cô là ai. Một lát sau không chút thay đổi mà rời mắt, anh đứng lên khỏi ghế giám đốc và đi vào phòng nghỉ bên trong.
Lúc đi ra, anh đã thay áo sơ mi nhăn nhúm ban nãy. Lúc này anh mặc áo T – shirt màu đen rộng thùng thình càng tăng thêm mấy phần khí chất thiếu niên lúc trước.
Chu Phù đứng yên tại chỗ, chỉ thấy Trần Kỵ tiện tay lấy ly màu trắng xuống từ tủ ly phía trên máy pha cà phê ở phòng làm việc riêng, sau đó lười biếng đi ra.
Từ hành lang dài đi đến trước mặt cô, lại lướt qua bên tay phải cô mà đi. Cuối cùng đứng lại trước máy pha cà phê công cộng cách đó vài bước, anh hơi cúi đầu rót đầy một ly.
Hương cà phê lập tức tỏa ra bốn phía. Trần Kỵ cứ như vậy đứng ở trước mặt cô, mặt anh không đổi sắc uống vài ngụm.
Yết hầu chuyển động lên xuống.
Biểu cảm với cử chỉ này mấy năm trước cướp bình giữ nhiệt của cô rồi sau đó ở trước mặt cô ngửa đầu uống từng ngụm một giống hệt nhau.
Một lát sau, anh dường như mới phát hiện sự tồn tại của cô. Anh xoay người qua, nhàn tản dựa vào cạnh bàn dài, nhìn về phía cô, giọng nói mang chút khàn lúc mới tỉnh dậy: “Chào buổi sáng.”
Chu Phù không tự chủ được mà ngừng thở: “Chào buổi sáng.”
Người đàn ông trầm ngâm hai giây, sau đó đặt câu hỏi: “Mới đến à?”
Bỗng nhiên Chu Phù giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Cô lập tức tỉnh táo lại, quả nhiên anh đã sớm quên mình rồi.
Chu Phù mím môi. Cô gật đầu, bình tĩnh hơn trước rất nhiều: “Ừ, tôi là thực tập sinh, thông báo hôm nay đến nhậm chức.”
Nghe thấy thế, Trần Kỵ lịch sự gật đầu: “Được, ngồi chỗ đó đi.”
Người đàn ông tiện tay chỉ vào một vị trí phía sau cô.
Chu Phù nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí kia vừa vặn đối diện với cửa kính mờ trong phòng làm việc riêng của Trần Kỵ.
Chu Phù không nói thêm gì nữa. Sau khi đáp “Được”, cô nhanh chóng đi đến vị trí của mình.
Sau khi ngồi xuống không được bao lâu, Trần Kỵ lại không nhanh không chậm lấy ra hai quyển sách từ trong phòng làm việc. Anh tiện tay ném lên bàn Chu Phù.
—— Sách bìa trắng quy tắc phòng cháy
(*) Bìa của những văn kiện phát biểu công khai về những vấn đề trọng đại của chính phủ, hội đồng nhà nước thường có màu trắng, nên gọi là sách bìa trắng.
“Bộ phận thiết kế đều đến muộn, chút nữa bọn họ đến sẽ sắp xếp công việc. Trước tiên cô xem cái này đi.”
Chu Phù im lặng ngồi trên ghế xem quy tắc một chút.
Qua hơn nửa tiếng, lần lượt có người đi vào.
Hầu như tất cả mọi người đều có thói quen đi đến máy pha cà phê và uống vài ngụm.
Cả một buổi sáng trôi qua, Chu Phù cũng không đợi được người sắp xếp công việc.
Cô chán muốn chết đặt quyển sách quy tắc xuống, duỗi lưng một cái. Nữ đồng nghiệp đối diện nhìn qua, cười nói: “Rất buồn chán phải không?”
Chu Phù ngại ngùng cười với cô ấy.
Nữ đồng nghiệp tên là Phương Hân, vào làm việc khoảng một năm. Vừa rồi hai người đã cùng nhau giới thiệu qua bản thân mình một lượt.
“Rất bình thường, mới vừa đến cũng chưa có việc gì làm.” Cô ấy nói rồi đi pha một ly cà phê, “Năm ngoái lúc chị vừa tới cũng vậy, đầu tiên được phát hai quyển quy tắc phòng cháy để xem. Sau đó chị lén lút chơi điện thoại mấy ngày, cuối cùng mới có người sắp xếp công việc cho chị.”
“Trong tay mọi người đều có dự án của mình cần làm gấp. Hai ngày này lập tức cần giao bản vẽ nên tương đối bận, chờ dự án này kết thúc mới có thể nhàn rỗi vài ngày.”
Chu Phù gật đầu: “Em cảm ơn ạ.”
“Cái này có gì mà phải cảm ơn.” Phương Hân nhìn hai quyển sách bìa trắng trên bàn cô, châm chọc nói, “Quy tắc này có phải rất khô khan không?”
Chu Phù nhẹ nhàng đáp: “Vẫn ổn ạ.”
“Chị vô cùng cảm thấy phiền, nhưng sếp chúng ta nắm tương đối kĩ quy tắc phòng cháy chữa cháy này.” “Sếp” trong miệng Phương Hân là người trong bộ phận thiết kế thống nhất xưng hô với Trần Kỵ.
Chu Phù nhớ đến ngôi nhà cổ bị thiêu rụi một nửa ở Kim Đường, có thể hiểu được sự coi trọng và chấp niệm của Trần Kỵ đối với việc phòng cháy chữa cháy.
Nói chuyện đơn giản vài câu, thời gian trôi nhanh hơn nhiều.
Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa.
Phương Hân là người tương đối hướng ngoại nên đương nhiên quen thuộc, thấy Chu Phù không nóng không lạnh, lo lắng cô sợ không dám hoà nhập với mọi người nên chủ động mời cô cùng đi ăn cơm trưa.
Chu Phù vốn muốn đồng ý, nhưng cô vừa nghĩ đến giữa trưa còn phải giúp Tiêu Kỳ đến bệnh viện thú y đón mèo, chỉ có thể xin lỗi nói: “Sáng sớm em giúp người bạn mang mèo đến tiêm. Buổi trưa cô ấy tới đón, em phải đưa mèo về trước cho cô ấy đã.”
Phương Hân rất nhanh nắm bắt trọng điểm: “Em mang nó đến? Hai người ở cùng nhau à?”
Chu Phù gật đầu.
Lúc ngước mắt lên, không biết từ lúc nào Trần Kỵ cầm ly đi qua trước mặt, lại đến trước máy pha cà phê cách đó không xa.
Chu Phù cụp mắt, mà Phương Hân lại cho rằng cô đang ngại ngùng nên mập mờ nháy mắt với cô: “Mèo của bạn trai? Hai người ở chung à?”
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng: “A?”
Một giây sau, Trần Kỵ cầm ly lười biếng đi qua trước bàn hai người lần nữa, sau đó trở về phòng làm việc của mình.
Chu Phù rời mắt: “Không phải.”
“Ôi chao, xấu hổ cái gì chứ, đã là người trưởng thành rồi không phải rất bình thường sao.”
“Thật sự không phải, bạn cùng phòng đại học của em, là con gái.”
“Được rồi.” Vừa nghe là con gái, Phương Hân lại hết hứng thú, “Vậy chị đi trước đây, chị đói chết rồi.”
Chu Phù gật đầu, cô cũng đứng dậy xuống lầu.
Cô chạy chậm đến bệnh viện thú y đón mèo ra. Kết quả cô ở ven đường đợi gần nửa tiếng mới đợi được người đến đón mèo.
Người đến là bạn trai Tiêu Kỳ.
Chu Phù có chút kháng cự bẩm sinh đối với anh ta, nhìn thấy anh ta thò đầu qua cửa sổ xe, cô hơi nhíu mày. Sau khi nhanh chóng đưa túi mèo qua, cô cũng không chào hỏi mà vội vàng quay về.
Nhìn thời gian, đang là giờ cao điểm dùng cơm của nhân viên văn phòng.
Trong túi Chu Phù cũng không có nhiều tiền. Cô dứt khoát vòng tới phía sau trong hẻm nhỏ mua một cái bánh bao, sau đó bước chân vội vàng trở về công ty.
Cũng không biết là bị bạn trai của Tiêu Kỳ làm cô cảm thấy ghê tởm, hay là hôm nay dậy quá sớm vì chạy tới chạy lui để đưa mèo đón mèo mấy lần trên đường. Lúc ngồi về lại vị trí, Chu Phù chỉ cảm thấy đau đầu mắt choáng váng, trong dạ dày cũng xoắn lên.
Khắp người trên dưới đều không có chỗ nào dễ chịu.
Cô cố nén một lúc, cho rằng chỉ là vì nhịn ăn sáng quá lâu nên bao tử trống rỗng mới khó chịu. Cô vội mở túi nilon bọc bánh bao ra, nhíu mày gặm hai miếng lấp đầy bụng.
Nhưng mà dường như không có tác dụng.
Thậm chí còn đau dữ dội hơn.
Tuy rằng lúc trước cô là một đứa trẻ hay bị bệnh, nhưng về phương diện này được hầu hạ vô cùng tốt, không bị bệnh về bao tử. Cũng chính mấy năm sau này, lúc ăn lúc không, thậm chí cô ăn uống không có quy luật nên mới từ từ bị bệnh đau bao tử.
Cô gái nhỏ nhịn một lúc. Cuối cùng cô vẫn không chịu được đau đớn, an phận lấy một lọ thuốc từ trong balo ra.
Cô thuần thục mở nắp, đổ ra lòng bàn tay mấy viên thuốc màu trắng rồi nhét vào trong miệng.
Trong nháy mắt cô cầm ly nước lên ngửa đầu uống, không biết từ lúc nào Trần Kỵ đã đến trước bàn cô.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, con ngươi đen kịt, ấn đường nhíu chặt lại, xem ra tâm tình dường như không tốt.
Động tác uống nước của Chu Phù liền dừng lại, chỉ thấy anh đen mặt, đột nhiên cong ngón tay gõ hai cái trên bàn cô, giọng nói trầm trầm: “Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ bị tức chết: Tôi hầu hạ tốt như vậy, sao giờ bị cô ấy nuôi ra cả đống bệnh thế này??!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]