Translator: Mai Mai + Editor: Saki | Beta-er: Saki 
Đuôi mắt người đàn ông khẽ cụp xuống, ánh mắt tối tăm không rõ, con ngươi đen kịt và sâu không thể lường được, giống như muốn nhìn thấu cô. 
Vẻ mặt Chu Phù bình tĩnh, thật ra trái tim cũng sắp vọt ra ngoài. 
Đây rõ ràng là đề nghị của anh, cô vốn dĩ cho rằng anh cũng không có lý do nào để từ chối, nhưng sau khi nói ra, sâu trong nội tâm lại không tự chủ dâng lên cảm giác bất an. 
Đây chỉ là cách thức của một người bình thường khi muốn theo đuổi, nhưng không có nghĩa người bị theo đuổi là anh sẽ chấp nhận toàn bộ. 
Hai tay Chu Phù bám vào cánh tay rắn chắc của anh bất giác siết chặt hơn, lòng bàn tay mềm mại hơi chảy ra chút mồ hôi, căng thẳng đến mức thậm chí quên mất nên thở như thế nào. 
Cô cẩn thận dè dặt duy trì tư thế nhón chân, hơi ngửa đầu nhìn anh. 
Nhưng mà Trần Kỵ lại không như theo ý cô muốn, đó là phối hợp với cô cúi đầu xuống. 
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn. 
Người đàn ông thờ ơ từng giây, đều là sự tự tin bất thình lình đối với sự gan dạ của cô, là sự chậm trễ tàn nhẫn nhất. 
Giây lát, anh bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chu Phù, em nên nghĩ kĩ, lúc này đây, là lựa chọn của em.” 
Không phải là tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ ý nguyện của em, ép buộc muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578716/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.