Translator: Mai Mai | Editor + Beta-er: Saki
Thật ra dựa vào khí chất Trần Kỵ để lộ ra mà nói, lạnh lùng tự phụ, ngạo mạn và hỗn không thôi, bất kể là dùng từ nào để nói thì người ngoài nhìn vào, đều không dính dáng gì đến mấy chữ “rửa tay nấu canh” (*).
(*) Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là thân đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh.
Nhưng đây dường như mới là bộ dạng mà Chu Phù quen thuộc nhất.
Bữa sáng đầu tiên cô ăn sau khi mới đến Kim Đường là anh làm, sau này mỗi một bữa đều không thể thiếu sự chăm sóc tận tình của anh.
Anh không chỉ nói qua một lần “Không cần em làm”, cũng chưa bao giờ chỉ là lời nói ngoài miệng.
Chu Phù bị anh đẩy sang một bên, im lặng nhìn động tác thuần thục của anh tiếp nhận những thứ vốn dĩ phải do “người theo đuổi” như cô làm.
Trong lòng bất giác xúc động, lá gan cũng không khỏi lớn lên. Một lúc lâu sau, cô bất chợt mở miệng hỏi một câu: “Trần Kỵ… Em có thể, ôm anh một chút không?”
“…” Sống lưng người đàn ông cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống, ngữ khí vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, “Ôm đi.”
Ưu điểm lớn nhất của anh là cực kì hào phóng.
Mí mắt Chu Phù cong cong, bước bước nhỏ đi tới phía sau anh, hai tay mảnh khảnh cẩn thận vòng đến eo gầy gò của Trần Kỵ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578715/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.