Editor: Saki
Chu Phù cũng không ngờ mình làm sao có thể dễ dàng thốt ra lời như vậy.
Lưng cô gái nhỏ cứng đờ trong chớp mắt, lập tức im lặng, cả người nóng bừng, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chỉ là lúc này không có cái lỗ cho cô chui vào, suy nghĩ một chút, cô dứt khoát vò đầu bứt tai, cũng không đi đoán Trần Kỵ giờ phút này rốt cuộc có biểu cảm như thế nào, dù sao cô ở trước mặt anh mất mặt cũng không phải một lần hai lần.
Nghĩ vậy, Chu Phù lặng lẽ hít một hơi, cô cắn môi, hạ quyết tâm, cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, trở mình trong vòng tay ấm áp của Trần Kỵ, hai cánh tay mảnh mai thăm dò bên eo anh, rồi sau đó buông lỏng tay, cả người thoáng quấn quanh tới trước người anh.
Không chui vào lỗ thì chui vào trong lòng.
Yết hầu của người đàn ông chống vào trên đỉnh tóc cô bất giác trượt lên trượt xuống, hơi thở hơi ngưng lại.
Còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh yếu ớt của Chu Phù từ trong lòng mình rầu rĩ truyền ra: “Lúc trước anh từng nói qua, lúc em muốn ôm anh, có thể nhanh chóng ôm, không cần thông báo…”
Trần Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấp giọng hừ cười một tiếng, giọng nói như cũ trầm xuống: “Tôi nói em cái gì sao?”
Chu Phù “Ừ” một tiếng: “Em chỉ nói với anh một tiếng… Nếu không sợ anh hiểu lầm.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng: “Hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/2578706/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.