Nhìn ‘cậu ấm’ nhà tôi đang nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trên bàn, không chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm không thôi, mà còn nhíu chặt chân mày của mình lại nữa mới ghê ấy chứ. Tôi thật buồn bực.
Thằng nhóc này lại như thế nào nữa đây? (–_–|||
Cùng với tên Orochimaru “đần độn” với nhau, vì “đần độn” trong thời gian quá dài nên đã trở nên ngu si rồi sao?
“Thiếu gia, đây là dùng để ăn chứ không phải là dùng để nhìn chằm chằm, biết không! Bây giờ hiện tại đang bắt đầu là mùa đông, đồ ăn sẽ rất dễ bị lạnh!” Tôi vươn chiếc đũa gõ vào chén cơm ở trước mặt Sasuke để hắn hoàn hồn.
Sasuke ngẩng đầu “Ta không muốn ăn cái này…”
“Ha… thiếu gia ngài đang tập ăn kiêng sao?”
“Không!” Sasuke nhìn chằm chằm vào tôi! “Ta muốn ăn đồ ăn do ngươi nấu.”
“……” Hóa ra là như vậy! – 0 – “Em trước hết tạm thời chấp nhận chúng đi, đến tối chị sẽ lại làm cho em ăn!”
Hắn có chút bất mãn mở miệng. “Ta là bệnh nhân…”
Tôi không chút do dự lấy đôi đũa đang cầm trong tay gõ vào đầu hắn. “Vậy thì cũng không nên lãng phí đồ ăn! Lãng phí chính là tội ác. Mau ăn đi!”
Thấy chị gái nhà mình kiên trì như thế…
Sasuke cầm lấy đôi đũa, bưng bát lên, từng chút từng chút một gắp cơm lên ăn, cùng với một chút đồ ăn.
Tôi vừa lòng gật đầu.
Đưa tay ra tính tính. Tôi vụng trộm chạy tới nơi này cũng đã được một tuần rồi, vết thương của Sasuke nhờ vào sự chăm sóc của tôi nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-biet-do-la-anh/210327/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.