Ở trong những ngày ngơ ngẩn ở yên một chỗ, tôi đã qua cơn khủng hoảng tinh thần, trở về với cuộc sống vô cùng thoải mái. Tôi đã được quay trở về với quỹ đạo cuộc sống mà tôi thích nhất, một tuần bảy ngày, sáu ngày ngủ, một ngày ra ngoài tản bộ, chỉ cần không ra thôn, anh Itachi liền sẽ không xen vào việc tôi đi du ngoạn ở nơi nào nữa.
Ngẫu nhiên sẽ gặp được cái tên ‘quê mùa cũ kỹ’ Deidara kia, có thể thả lỏng được xương cốt của mình, có cái ‘bao cát’ ngay trước mắt mình thì làm sao có thể bỏ qua, với lại sẽ thuận tiện cho việc luyện tập của tôi, tôi sẽ không để cho khả năng và thực lực có cơ hội mà tụt xuống. Hơn nữa, chú Kisame cùng với anh Itachi thỉnh thoảng cũng sẽ làm vài cuộc huấn luyện đặc biệt cho tôi… Đối với việc cách dùng Sharingan, tôi cũng dần dần nắm bắt được! Có khi còn có thể đi tìm Kakuzu để thương lượng dãy số mới nhất của tờ vé số, tìm chị Konan học gấp giấy, tìm Hidan để cầu nguyện với sao Ngưu Lang (một ngôi sao trong Thập Nhị Bát Tú),tìm Sasori để nghiên cứu độc dược, tìm Pain-sama để suy nghĩ cân nhắc như thế nào mới là hòa bình……
Có bao nhiêu thảnh thơi ~~~
Cứ như vậy ngày qua ngày, ròng rả đến tròn hai năm.
Cho đến khi… Vào một lần khi tôi đi ra ngoài, gặp được một người khiến tôi ghê tởm đến mức mà cả đời này không thể quên được!
“Remon tiểu thư, đã lâu không gặp.” Mái tóc màu trắng, bốn mắt, giọng điệu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-biet-do-la-anh/210326/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.