Tát Vân La bị một đám nam nhân áp giải lảo đảo ra bên ngoài hành cung. Phía sau là một hắc y nam tử đeo mặt nạ gắt gao theo sát, ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào mặt nạ lạnh như băng khiến hắn càng thêm quỷ dị cùng lãnh khốc, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nam tử đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Nam nhân toàn thân cao thấp đều mang theo hơi thở tử vong lạnh lẽo này đến tột cùng là loại người nào?
Đi đến bên ngoài Hàm Quang điện, hắc y nam tử đột nhiên dừng lại, đem theo thứ được cầm trong tay một binh sĩ, tiến lên từng bước, lẳng lặng đi đến cái đền hết sức xa hoa trước mắt, châm một ngọn lửa phóng vào hàm quang điện, theo đường dẫn đã sớm được bố trí tốt chui vào trong điện, ngọn lửa càng thiêu càng lớn khiến khói bụi mịt mù, trong khoảng thời gian ngắn, ánh lửa sáng đến tận trời.
" Đi!” Nam nhân mạnh mẽ ném cây đuốc trong tay xuống, lạnh lùng cứng rắn phát ra mệnh lệnh, binh sĩ phía sau đồng thời lên tiếng, giống như người không liên can hoả tốc ly khai khỏi hiện trường.
Vừa mới đánh nhau thể lực bị tiêu hao khá nhiều, lại bị lửa lớn cực nóng tiếp cận, Tát Vân La sớm đã kiệt sức, tùy ý hai binh sĩ dùng dây thừng trói hai tay lại, áp giải đi.
Để ý thấy hành động nhanh nhẹn, đâu vào đấy của đám binh sĩ, Tát Vân La có chút kinh ngạc, xem ra đội kỵ bịnh này sẽ đi rất là nhanh đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-cuc-cung-khong-can-cha/192367/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.