Nắm trong tay ly rượu , Duyên Hạo ngẩng đầu trừng mắt, khuôn mặt âm trầm quát: “Lớn mật! Hôm nay trẫm cùng thượng khanh đang nói chuyện, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền, ai kêu ngươi đến gây rối chứ?”
Thống lĩnh sợ hãi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, giải thích: “Đại vương,là có sự tình khẩn cấp, nô tài không thể không bẩm báo với người…”
“Chuyện gì làm ngươi hoảng hốt như vậy? Lại dám quấy rầy trẫm và thượng khanh uống rượu đây!” Duyên Hạo vẻ mặt âm tàn quay qua thống lĩnh, xoay người lại thành vẻ mặt tràn đầy vui vẻ hướng Hoa Dương kính rượu, miệng thì nói: “Thượng khanh, mời!”
Hoa Dương cũng cười nâng chén, một hơi cạn sạch.
“Hồi đại vương, rạng sáng nay, một đội thiết kị của Đại Sở, đột nhiên tập kích hành cung Chính Dương…” thống lĩnh cúi đầu bẩm báo.
“Cái gì?” Chén rượu trong tay Duyên Hạo rơi xuống, phát ra một tiếng giòn tan, đột nhiên đứng dậy gấp gáp hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Sự tình xảy ra đột ngột, lính giữ cửa còn chưa kịp phản ứng, thiết kỵ của Đại Sở đã xông vào, đốt, giết ,cướp, thiêu hủy hành cung của chúng ta rồi.” Thống lĩnh thành thực trả lời.
“Thiêu hủy? Còn, còn Lệ phi nương nương và công chúa đâu?” Duyên Hạo sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, thiết kỵ của Đại Sở đến biên giới Đại Ngụy khi nào? Tại sao chỉ thiêu hủy, cướp bóc hành cung Chính Dương? Có thừa thắng tấn công Đại Ngụy và Đại Hạ hay không?
“Lệ phi nương nương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-cuc-cung-khong-can-cha/192366/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.