Tương Sở sửng sốt.
Đông Phương Cửu nhìn tôi, bỗng dưng, lắc đầu nở nụ cười.
“Lăng nhi, việc này không vui chút nào.” Hắn nói.
“Sáu sáu ba mươi sáu, trong kế có sách lược, sách lược nào cũng tinh thông. Âm dương điều hòa, ẩn chứa thiên cơ. Thiên cơ không thể đoán, đoán cũng không được.” Tôi tháo xuống mũ ô sa đại biểu cho thân phận chưởng ấn thái giám Thượng y giám, mỉm cười tiến lên, nhìn vào con ngươi đen của Đông Phương Cửu, ánh mắt như điện, thanh âm vang lên mạnh mẽ, “Biết ta là ai không? Ta là đại quốc sư của Lương quốc ngươi, ta đã hướng Thiên Thần phát lời thề, từng nhận triều bái của vạn dân Lương quốc ngươi!”
Nhiều ngày trước đây, tôi đã từng nói một lần những lời tương tự như vậy, ngày ấy ánh mắt của tôi cũng là thủy chung đặt ở trên người hắn.
***
Đầu tháng ba, thành Phượng Dương tuyết rơi nhiều bay toán loạn.
Hoàng hôn, tuyết ngừng rơi.
Dưới sự trợ giúp của Y Y, Tương Sở tôi lấy được lệnh bài xuất cung thuận lợi lẻn ra khỏi hoàng cung, tiến về phía Bắc U tụ hợp cùng Tề Tát.
Khi đó ánh sáng mặt trời đã gần biến mất, chỉ còn một chút ánh sáng đọng lại chỗ phía núi xa.
Bầu trời là một mảnh đỏ rực như lửa, trên mặt đất là một mảnh màu bạc.
Rạng mây đỏ đem nửa bầu trời che giấu đi, tà dương sáng lên một chút năng lượng cuối cùng.
Quần áo mộc mạc, ngựa trắng, thiên hạ mênh mông, giang sơn bao la hùng vĩ.
Tôi đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi trước, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578682/quyen-2-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.