“Uyển Nhi, cô đừng nghe tên....Ách.... Ai ai....”
“Ách...Ta...”Bị véo a....
“Buổi chiều ở Ngự thư phòng nàng ăn quá nhiều điểm tâm, chắc là lúc này dạ dày không thoải mái, trước tiên ta mang nàng đến chỗ của Khanh Trần xem một chút, Uyển nhi cũng nên nghĩ ngơi sớm đi.” Mắt phượng Đông Phương Cửu cong cong, vẻ mặt thật chân thành. Thực tế là cánh tay kia đang âm thầm ‘cảnh cáo’ trên cánh tay tôi.
“Vậy, Uyển nhi không giữ nữa.”
Mộ Dung Uyển cười suốt dọc đường tiễn chúng tôi ra khỏi phủ quốc sư, một chút bi ai đối với việc Đông PhươngCửu muốn lấy vợ cũng nhìn không ra.
Dù sao thì tôi cũng nhìn không ra.
“Nghĩ gì mà ngây ngốc vây?” Trên trán bị ngón giữa của hắn cốc một cái, thật là đau!
“Ngươi cút đi, đừng đánh trán của lão nương!”
“Miệng lại không sạch sẽ rồi?”
Tên ngốc đó cười nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi.
***
Gió đêm nhẹ thổi bức rèm châu treo bên mép cửa, phát ra những tiếng vang.
Tôi xoay người giương mắt nhìn tên ngốc hỏi: “Vạn tuế gia quý báu, làm phiền ngài quẹo phải đi thẳng, cám ơn.” Tên ngốc cũng đã đi theo đến chỗ tôi ở rồi, nếu không đuổi hắn đi, hắn sẽ cho là nơi này của tôi hoan nghênh hắn.
Dưới ánh trăng, mắt phượng của Đông Phương Cửu càng trở nên sáng rực trầm tĩnh, nhưng nụ cười bên môi lại có vẻ vô lại.
“Ta cho rằng Lăng nhi nên có tính tự giác của tổng quản thái giám Thượng y giám.”
“Ngươi có ý gì?”
“Nghĩa là Lăng nhi trước tiên nên tiễn ta về.”
Mắt tôi khẽ đảo, khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578681/quyen-2-chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.