“Không.” Vô Ngôn đáp ngay không hề suy nghĩ, nhưng trong khoảnh khắc khi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Vân, y cũng đồng thời nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài cửa sổ, nhất thời y bỗng giật mình. “… Lại sáng rồi!”
Khóe môi Âu Dương Vân tựa hồ cong lên đôi chút, mặc dù xem ra độ cong chỉ rất nhỏ, thời gian chỉ thoáng chốc, nhưng đã lâu lắm rồi chưa thấy biểu cảm này. Từ khi người nào đó đột ngột từ trần, từ khi hắn lại luyện 《 Thanh Tâm Quyết 》.
Trầm mặc hồi lâu, Âu Dương Vân lẩm bẩm như đang tự nhủ với mình: “Cô có phần không muốn luyện 《 Thanh Tâm Quyết 》nữa.”
Nếu như người ấy còn sống, vì sao phải đoạn tuyệt, từ bỏ tình yêu?
Trong lòng bao ý nghĩ xáo trộn, Âu Dương Vân vẫn giữ thói quen thầm niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》.
…
Đương vào độ rét đậm, sắp sửa đến sinh thần Hiên Viên Tiêu, thời tiết như cố ý trêu tức hắn, ngày nào cũng tuyết lớn, ngày nào cũng rét căm căm, nhất là ban đêm, quang cảnh Bắc quốc, đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm.
Nửa tháng trước Hiên Viên Tiêu sai người làm một chiếc lò sưởi cho Đông Noãn Các của ta, mặc dù khắp nơi trong cung nghiêm cấm lửa đề phòng hỏa hoạn.
Ta nằm trên chiếc giường êm ái cạnh lò sưởi, Tiểu Tuyết đốt lò sưởi lên, lại bưng cho ta bát canh gừng, sau đó lặng lẽ đứng đằng sau ta.
“Chủ tử…” Một lúc lâu sau, ta đã uống xong bát canh gừng khó nuốt đó, Tiểu Tuyết mới thong thả cất lời.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578667/quyen-2-chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.