Chương trước
Chương sau
Hiên Viên Tiêu lạnh lùng đảo mắt qua những người đang quỳ hô vạn tuế dưới đất, cuối cùng dừng lại nhìn Từ quý phi xinh đẹp đang ngân ngấn nước mắt, ánh mắt Hiên Viên Tiêu đanh lại bén ngót, hắn lạnh lùng nói: “Trẫm đã nói bất kể kẻ nào cũng không được xâm phạm Trường Lạc cung, Từ quý phi khanh muốn kháng chỉ sao?”
Từ quý phi nghe vậy toàn thân bỗng run lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giải thích với vẻ mặt oan ức: “Hoàng thượng, thần thiếp …… thần thiếp……”
Ta vội cười, tiếp lời: “Từ quý phi biết ta ở đây buồn bực nên có ý ghé thăm ta.” Lúc này, ta đã vùng ra khỏi lòng Hiên Viên Tiêu, quay người lại nhìn hắn, lời nói có phần thành khẩn.
Đôi mắt vàng của Hiên Viên Tiêu chỉ nhìn ta một cái, rồi lại lạnh lùng quay sang Từ quý phi đang quỳ dưới đất. Hắn biết Thượng Quan Lăng nói dối, nếu là lúc hắn chưa bước vào Đông Noãn Các, có nghe được những lời nói hung hăng của Từ quý phi, hắn có thể cho qua như không biết chuyện gì. Nhưng hắn đã nghe thấy, sau khi tận tai nghe thấy một nữ nhân chốn hậu cung chỉ vì đố kỵ mà dùng những lời nói độc địa làm tổn thương đến người quan trọng trong lòng mình, hắn không thể làm như không biết gì.
Ta nhìn Hiên Viên Tiêu không động tĩnh gì, bèn khẽ lay lay tay áo hắn, nhưng lần này hắn không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Thân làm nô tài nhưng không biết bổn phận, không hiểu phép tắc, không đúng chừng mực, tất cả đi tìm Lộc Hải lĩnh hai mươi gậy.” Lạnh lùng quét mắt qua đám cung nhân đang quỳ phía dưới, “Nếu còn có lần sau, đánh gẫy chân đuổi ra khỏi cung. Tất cả lui đi.”
Tất cả mọi người đang quỳ dưới đất đều thở phào nhẹ nhõm, cao giọng: “Tạ ơn Hoàng Thượng” sau đó liền lui ra, đến cơ hội để ta ngăn họ lại nói vài câu cũng không có. Thầm than thở họ phải chịu phạt oan ức.
Nếu Hiên Viên Tiêu đã không để cho ta chút thể diện nào, vậy thì hà cớ gì ta phải chịu khổ đứng cùng hắn. Ta bước thẳng tới chỗ cái ghế rồi ngồi xuống, chạm vào chiếc lò sưởi tay, dửng dưng nhìn Hiên Viên Tiêu hỏi: “Hiên Viên Tiêu, ngài có thể đừng bắt khách của ta quỳ mãi thế được không? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn ai muốn đến Trường Lạc cung giải sầu với ta nữa?”
Từ quý phi kinh hãi nhìn ta, ánh mắt không biết là phẫn hận hay là cảm kích nữa, một giọt nước mắt trong veo như hạt trân châu rơi xuống, nhìn ta hoang mang.
“Đúng rồi, Thái hậu ma ma rất nhớ ngài, Người nói rằng muốn cùng ngài ăn tối.” Ta nhìn Tiểu Tuyết đang đứng bên cạnh, Tiểu Tuyết hiểu ý bèn bước tới chỗ Hiên Viên Tiêu, nói: “Hoàng Thượng, Lăng chủ nhân đặc biệt bảo nhà bếp làm một số món bánh điểm tâm đặc sắc để dâng lên Thái hậu nương nương, để nô tì mang lên Hoàng Thượng nếm thử.”
Hiên Viên Tiêu nhìn ta với bực bội, ánh mắt rõ ràng trách ta không biết tốt xấu, ta nở nụ cười với hắn, thoáng cái ánh mắt hắn cũng nhu hòa đi nhiều, ta dùng khẩu hình nói với hắn: giao cho ta.
Hắn nhìn ta chòng chọc một lúc lâu không có phản ứng, chỉ đến khi Tiểu Tuyết mang món bánh lên, hắn mới thoải mái nói rằng: “Trẫm đến chỗ Thái hậu trước đợi nàng.”
Miệng ta hơi giật giật, trong lòng rất vui: Lão Thái hậu thật ra đâu có mời ta, ha ha, thậm chí cũng không mời ngài đến, nhưng phận làm con như ngài không mời cũng đến thì Thái hậu cũng sẽ rất vui.
Không chờ ta trả lời, vừa vẫy tay áo, Hiên Viên bệ hạ ngạo nghễ bước đi.
Thở dài bất lực, ta quay người lại bước đến trước mặt Từ quý phi, đưa tay phải ra phía ả rồi nhẹ nhàng nói: “Còn không đứng dậy, hay là cô thích quỳ?”
Từ quý phi hoảng sợ nhìn ta, cô gái này cuối cùng cũng hiểu rõ sức ảnh hưởng của ta đối với Hiên Viên Tiêu.
Nhìn điệu bộ ả muốn bám vào tay ta nhưng lại không dám, ta liền đưa cả tay trái ra, kéo ả đứng lên khỏi nền đá ngũ sắc lạnh lẽo.
“Tiểu Tuyết, mang một bát cháo nóng lại đây, nền đất lạnh quá, hãy làm cho Từ quý phi ấm lên một chút.”
Tiểu Tuyết bĩu môi, sau đó nói: “Dạ, chủ nhân.” Sau đó quay người bước đi, không lâu sau lại mang một bát cháo nóng bước vào.
Kéo Từ quý phi đến ngồi lên vị trí ban đầu của ả, đưa bát cháo đến trước mặt Từ quý phi, ta cười rồi nói: “Ăn đi, để cơ thể ấm lên một chút, mặc dù là do nhà bếp nhỏ làm, nhưng cũng rất ngon và thanh đạm.”
Từ quý phi ngỡ ngàng nhìn ta, dần dần ánh mắt cũng khôi phục lại bình tĩnh, ả đẩy bát cháo trước mặt ra, kiên định nói với ta: “Ta hy vọng cô hãy rời xa Hoàng Thượng. Rất nhiều ngoại thần đều tặng người cho Hoàng Thượng, nhưng hầu như đều bị trả về, không ai có thể lưu lại đây lâu. Nhưng phụ thân ta là Hộ bộ Thượng thư đương triều, ta cũng là người Hoàng thượng sủng ái nhất, ta nhất định sẽ ở lại đây, nhất định sẽ được vào ở nơi này. Cho nên, nếu như cô không màng đến hậu vị, thì đừng tranh giành với ta, ta cũng không muốn đối đầu với cô.”
Ta nhìn ả, có lẽ thân phận của ả đã khiến ả cảm thấy tự tin nhiều đến vậy, nhưng cô ả thật sự quá kiêu ngạo rồi.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ta không biết Hiên Viên Tiêu có bao nhiêu phi tử, nhưng ta đoán trước khi cô tìm đến ta ngày hôm nay chắc chắn đã có rất nhiều người có suy nghĩ giống như cô, đều nói với cô rằng rất ghét ta, đều căm phẫn nói rằng ta không xứng được ở trong Trường Lạc cung này, nhưng họ cũng chỉ nói với cô cho đã miệng, chứ chưa có ai dám đặt chân vào Trường Lạc cung đến nửa bước, cũng chẳng một ai đem những lời bất mãn đó nói thẳng với ta.”
Nhìn thần sắc ả thoáng chút kinh ngạc, ta biết rằng mình đã đoán đúng. Đám đàn bà trong hậu cung kia quả nhiên đã lợi dụng sự ngốc nghếch của Từ quý phi, điều khiển ả, hoặc là có thể mượn đao giết người, hoặc cũng có thể thăm dò ta xem nông sâu thế nào.
Thở dài một cái, ta lại nói: “Cô là người đầu tiên đến đây nói với ta những điều này, cũng có thể sẽ là người cuối cùng.”
Ta nheo mắt, “Cô thích, hoặc là ái mộ Hiên Viên Tiêu cũng chẳng có gì sai, nhưng thân phận của cô cũng chỉ là một trong số rất nhiều phi tần, không có bất kỳ một ai có thể thu hết ba ngàn sủng ái về tay, trừ phi người cô yêu không phải là bậc đế vương.”
Chầm chậm đứng dậy, ta cúi đầu nhìn ả, “Tranh sủng có thể tha thứ, nhưng muốn bá chiếm ân sủng thì không có cách nào thông cảm được. Từ quý phi, nếu muốn cả đời được sống yên ổn trong hậu cung này, có lẽ cô cần phải học hỏi thêm rất nhiều điều, nhẫn nhịn chính là một trong số đó, và đố kị cũng không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô.”
Thở nhẹ một cái, ta nói tiếp: “Một người phụ nữ không phải chỉ cần có được hậu vị mới có thể đạt được địa vị cao sang cùng sự kính trọng. Ta chỉ muốn nói với cô, cô không có tư cách, đương nhiên cả họ cũng không có tư cách, nói với ta những lời như thế.”
Lại nhìn về phía Tiểu Tuyết, ta cười nói: “Cung nữ của Từ quý phi bây giờ không có ở đây, em soi đèn đưa Từ quý phi về đi.”
“Dạ, chủ nhân.”
Nói xong, cũng chẳng buồn nhìn sắc mặt Từ quý phi đã thay đổi sau khi nghe những lời mình nói, ta liền quay người bỏ đi.
“Đi, đến Từ Ninh Cung ” ta nói.
“Dạ, thưa chủ nhân.”
******
Ngôn quốc, Vân Kinh. Hoàng cung, ngự thư phòng.
Bên ngoài ngự thư phòng, Tiểu Tạc Tử nhìn thấy Âu Dương Yến từ xa, bèn nhẹ nhàng gật đầu.
Âu Dương Yến không muốn nói chuyện với Tiểu Tạc Tử, chỉ gật đầu, mỉm cười.
“Yến Vương phụng chỉ kiến giá!” Tiểu Tạc Tử hướng về phía trong ngự thư phòng hô lớn.
Một lát sau, một giọng nói lạnh lùng từ ngự thư phòng truyền ra.
“Cho vào.”
Mắt trắng, tóc trắng, áo trắng, con người lạnh lùng, trái tim lạnh lùng.
Âu Dương Vân ngước mắt nhìn thân hình rực rỡ chói mắt của Âu Dương Yến, hơi nhếch lông mày. Màu sắc quá tươi tắn, hắn nhìn cảm thấy không thoải mái.
“Mấy ngày nữa Cô phải tới Kim Quốc, mọi chuyện to nhỏ ở Ngôn Quốc tạm thời giao lại cho quốc sư và khanh, chớ cãi nhau với quốc sư nữa.” Âu Dương Vân lạnh nhạt nói, căn bản là không đoái hoài đến phản ứng của Âu Dương Yến.
Âu Dương Yến cong cong đôi mắt tím, cười nhẹ một tiếng: “Hoàng đệ muốn đích thân đi chúc thọ Hiên Viên Tiêu sao? Ta còn tưởng đệ gọi ta tới là để lệnh cho ta đi chứ.”
Đôi mắt của Âu Dương Vân chớp nhẹ, nói: “Hiên Viên Tiêu rơi xuống vực không chết, Cô tin rằng Lăng nhi cũng sẽ không sao, Cô muốn đích thân đi hỏi hắn.”
Đôi mắt màu tím của Âu Dương Yến càng cong hơn, cười rồi lại hỏi: “Hắn sẽ nói với đệ sao?!”
“Cô sẽ tự điều tra.” Âu Dương Vân đã không còn nhìn Yến nữa, ánh mắt chăm chú vào tấu chương.
“Hiên Viên Tiêu còn đưa một người về cung, mà người đó bây giờ đang ở trong Trường Lạc cung.”
“Cô biết rồi.” Âu Dương Vân vẫn không ngẩng đầu.
“Ngọc quốc sớm đã phái vài tốp người đột nhập vào hoàng cung của Kim quốc, hình như vẫn chưa nhìn thấy người ở trong Trường Lạc cung……”
Âu Dương Vân ngắt lời Âu Dương Yến, bình thản nói: “Cô không vô dụng như đám người đó.”
Âu Dương Yến cười tinh quái, ánh sang lóe lên từ đôi mắt màu tím, “Đệ nhất định sẽ mang nàng về đây ư?”
“Nếu nàng còn sống, Cô tất nhiên sẽ đưa nàng về, nàng là vương phi của Cô.” Đôi mắt màu bạc bình thản như làn nước, giọng nói dễ nghe như đang thuật lại một cách vô cảm.
“Được, ta chờ đệ.” Âu Dương Yến chớp đôi mắt tím, một thoáng chốc đã tràn đầy sự nho nhã.
Âu Dương Vân không nói gì nữa, Âu Dương Yến lẳng lặng quay người, rời đi.
******
Đêm, Ngôn quốc hoàng cung, tẩm cung của Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân lặng lẽ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngẩng đầu ngắm vầng trăng khuyết cong cong trên bầu trời, người đeo mặt nạ đang ngồi bên cạnh, có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay đang cầm tách trà lại siết chặt đến trắng bệch.
“Vương thượng bảo hắn trở về đã phạm phải một sai lầm lớn, giờ đây ngài lại còn để hắn tạm thời nắm Vương quyền?!” giọng nói chỉ trích tràn đầy sự thất vọng.
“Ý Cô bảo hắn và thúc cùng nhau xử lý quốc sự.”
“……thần chưa bao giờ thừa nhận hắn!”
Âu Dương Vân từ từ quay lại nhìn vào người đang phẫn nộ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của người đang phẫn nộ, điềm nhiên hỏi: “Vương thúc, Đế Hậu Tinh có phải lại sáng lên rồi không?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.