Chương trước
Chương sau
Dịch bởi Maroon
Mộ Dung Uyển và Tiểu Nhị vừa bước vào Lộc Uyển liền đụng trúng người hầu bưng nước nóng vừa đi ra.
“Ai tắm vậy?”
Thị nữ cầm giỏ hoa khom người trả lời Mộ Dung Uyển: “Hồi tam công chúa, là ma y đại nhân tắm gội.”
Mộ Dung Uyển khẽ gật đầu: “Đi, mau ra ngoài đi.” Lại quay sang Tiểu Nhị nói, “Chúng ta về thôi.”
Tiểu Nhị khẽ dẩu môi, gật đầu đáp: “Dạ, tam công chúa.”
Khi Mộ Dung Uyển mới ra khỏi Lộc Uyển, trùng hợp chạm trán với Mộ Dung Xu, Mộ Dung Xu cười tiến tới, nói: “Tam muội mới từ chỗ Ma y trở về sao?”
Mộ Dung Uyển cười gật đầu: “Hoàng huynh định đi Lộc Uyển à?”
Mộ Dung Xu nói: “Phải, đại ca có việc muốn thương lượng với Ma y.” Nói xong, liền phất tay áo cười bước đi. Trong một thoáng, Mộ Dung Uyển sực nhớ ra chuyện gì đó, vừa định ngăn Mộ Dung Xu lại, nhưng bởi một khoảnh khắc chần chừ đó mà lỡ mất cơ hội, Mộ Dung Xu đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
“Tam công chúa, có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhị nhìn Mộ Dung Uyển khó hiểu, nhìn theo hướng Mộ Dung Xu vừa rời đi.
Mộ Dung Uyển lấy lại tinh thần, cười nhìn Tiểu Nhị, lại nhìn về phía xa xa, ý vị thâm trường nói, “Có lẽ đây cũng là ông trời cho đại ca cơ hội.”
… …
Thương Mân vương cung, Lộc Uyển.
Người hầu canh gác lập tức quỳ xuống, vừa định hô to “Đại vương giá đáo” đã bị Mộ Dung Xu cười ngăn lại.
“Các ngươi không cần thông báo, quả nhân tự đi vào.”
“Dạ, đại vương!”
Mộ Dung Xu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, định làm cho Ma y ngạc nhiên, nào ngờ đảo mắt quanh phòng ngoài cũng không thấy một bóng người, từ phía sau lớp màn dày loáng thoáng truyền đến tiếng ai đang nghịch nước, Mộ Dung Xu nhoẻn miệng cười, sải bước đi vào phòng trong, đến lúc bước vào trong bình phong, hắn mới cao giọng nói: “Ma y đại nhân thật nhàn rỗi, mới buổi chiều đã tắm rửa rồi! Ha ha… …”
Trời ơi! Ta vừa nghe thấy cái giọng nói quen thuộc mấy ngày nay, mà trái tim đập chậm mất một nhịp, ta thiếu chút nữa ngất xỉu ngay trong thùng nước…
Ta thụp người xuống giấu mình dưới nước, chỉ để lộ cái đầu ở bên ngoài, vơ vét khua khoắng lượng cánh hoa không được nhiều cho lắm toàn bộ tập trung ở trước ngực, hai mắt đầy phẫn nộ chất vấn: “Mộ Dung Xu! Ngươi không biết thế nào là gõ cửa hả? Sao ngươi… ta đang tắm rửa mà! Ngươi có biết hay không hả?”
Mộ Dung Xu không ngờ còn xấu hổ hơn ta, gương mặt bánh mật đỏ hết cả lên, lúng túng ngượng nghịu, hắn lắp ba lắp bắp giải thích: “Ta… Ta… Ta không biết… Ta… chuyện đó… không phải cố ý… Ta…”
Bất ngờ, ta còn chưa kịp mắng hắn, hắn đã chạy biến không dám quay đầu lại, tốc độ thực sự có thể so với tốc độ ánh sáng, giống như hắn là một cô vợ nhỏ hiền lương thục đức bị một tên đại dâm tặc là ta chọc ghẹo vậy!
Ông trời ơi, vậy là sao? Ta mới là người bị hại à nha? Ta suýt tí nữa, à không, phải là có thể đã bị hắn nhìn thấy hết! Aizz! Chắc hắn chưa nhìn thấy bộ phận quan trọng nào chứ? Chắc là chỉ mới nhìn thấy được mặt ta mà thôi, chắc là… ông trời à, lão nhân gia ngài làm ơn mở to hai mắt, phù hộ ta một chút đi! A di đà phật!
Vô Cầu cẩn thận nhẹ nhàng bưng chén chè đậu xanh, chân còn chưa bước vào Lộc Uyển thì đã bị Mộ Dung Xu từ bên trong vọt ra đụng phải lảo đảo xém té, tức giận Vô Cầu mở miệng chửi: “Ai vậy? Không có mắt à? Ủa… Mộ Dung quốc chủ… Aizz? Mộ Dung quốc chủ?…”
Mộ Dung Xu căn bản không thèm nhìn Vô Cầu lấy một cái, bỏ chạy như điên, hai mắt Vô Cầu dựng ngược, miệng há hốc, vẻ mặt như vừa thấy một con quái thú.
“Tên Mộ Dung Xu này đầu bị úng nước sao? Không lẽ là phát bệnh gì rồi? Ủa… mà trên mặt cũng đâu thấy có gì không ổn? Chỉ trông như có chút tà hỏa công tâm, cả ấn đường đều đỏ lựng! Hắn bị sao vậy ta… chẳng lẽ là gặp ma?” Vô Cầu lầm bầm xoay người, đành phải đi lấy một chén chè đậu xanh khác.

“Tiểu sư phụ, chè đậu xanh tới rồi! ~~~” Vô Cầu cười hì hì sải bước vào trong phòng, “Tỷ biết hong, vừa rồi ta đụng phải Mộ Dung Xu! Hắn chạy như phát điên ở ngự hoa viên, đụng trúng ta cũng mà cũng không biết! Tiểu sư phụ…” Vô Cầu ngẩn ra, “Tỷ… tỷ làm sao vậy?…
Nội sam quấn trên người bị tóc dính nước thấm ướt sũng, mắt trợn trừng muốn lọt tròng sẵn sàng phun ra lửa, trên tay còn cầm một cây kéo bự chẳng biết tìm ở đâu ra, nhấp “xạch xạch” dữ tợn.
Tiểu Vô Cầu hạ giọng, hỏi: “Lăng tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?” Nó nghĩ thầm, sao mình mới đi ra ngoài một lúc, mà hết người này, tới người kia đều không được bình thường vậy?
Ta sững sờ hừ một tiếng, tiếp theo cất tiếng nói đều đều giống như du hồn: “Ta? Không có việc gì, rất khỏe! Vô Cầu, ngươi nói xem, đối phó với dâm tặc thì nên làm như thế nào?”
Vô Cầu sửng sốt, nói: “Cái này… sư phụ chưa có dạy, ta cũng không biết, sư phụ chỉ mới dạy làm sao để tống khứ mấy người tới cửa cầu y, chưa từng dạy làm thế nào để đối phó dâm tặc…” Đảo đôi mắt to một vòng, rồi sực nhớ ra cái gì, hưng phấn nói. “Đúng rồi! Tỷ quên rồi hả, Tiểu Nhị lúc tưởng tỷ là dâm tặc không phải đã dữ tợn đạp tỷ một cước đó sao? Đối phó dâm tặc chắc là phải làm vậy.”
Ta hừ lạnh nói: “Vậy chẳng phải là quá dễ dãi?”
“Tỷ làm gì ai rồi?” Thằng nhóc Vô Cầu trợn trừng hai mắt, lại hỏi, “Tỷ lại trêu ghẹo ai? Lại có ai xem tỷ là dâm tặc nữa hả? Tỷ có bị thương hay không? Mau, đưa ta xem!” Vừa nói, vừa chộp lấy ta kiểm tra từ trên xuống dưới, “Có bị gì đâu…”
Bị Vô Cầu xoay qua xoay lại như thế, ta cũng tỉnh táo lại, hất bàn tay của nó ra, thu lại vẻ tức giận, nói: “Ta vốn không bị gì hết, chỉ tại nước tắm nóng quá, tắm xong khiến ta bốc hỏa thôi.”
Tiểu Vô Cầu bán tín bán nghi nhìn ta, đơ mặt “ờ” một tiếng.
“Vậy thì tốt.” Đặt chén chè đậu xanh vào tay ta, “Ăn đi, vẫn còn là lạnh đó, dùng băng để ướp lạnh! ~~ giải cơn nóng!”
Ta xoa xoa đầu nó, bưng chén chè lên húp một hơi cạn sạch.
Aizz, thôi kệ đi, chỉ cần Mộ Dung Xu không nhìn thấy gì cả, một thanh niên hiện đại văn minh như ta hà tất phải tính toán với một cổ nhân phong kiến làm gì? Hơn nữa, nhìn bộ dạng hoảng hốt chạy mất dép của hắn, rõ ràng ta là người chiếm tiện nghi rồi, đúng không, hở ông trời?
“Vô Cầu à, chúng ta không thể ở đây nữa, đợi đến đêm khuya, chúng ta sẽ đi.”
“Tại sao? Ta cảm thấy chỗ này rất tốt, chúng ta ở thêm mấy ngày nữa đi, cho thoải mái, bọn họ đều cung kính với chúng ta như thần tiên mà! Uy danh của sư phụ ta thật đúng là to lớn! Ha ha! ~~”
“Ngu ngốc! ~” ta đập vào gáy nó một phát, “Nhất định phải đi, Mộ Dung Xu nhìn thấy mặt ta rồi, vừa nãy ta… vừa nãy mới tắm xong thì hắn tới, ta còn chưa kịp đeo mặt nạ.”
Tên nhóc Vô Cầu làm như phát hiện ra kỳ quan thế giới, vỗ tay cái bốp mỉm cười: “Thảo nào, thảo nào! ~ Thảo nào hắn chạy như bị ma đuổi, quả nhiên là gặp ‘ma’! Ha ha ha…”
Ta trừng cho Vô Cầu một cái, xoay người bắt đầu lôi túi vải ra thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mấy thứ để rời khỏi vương cung Thương Mân.
***
Tịch dương dần ngả về phía tây, ánh nắng chiều mỹ lệ từ phía chân trời tản mác khắp nơi, ánh hoàng hôn vốn nên có màu vàng cam, thế nhưng tối nay lại đỏ ửng một cách lạ kỳ, tựa như vẻ mặt ửng đỏ thẹn thùng của một cô nương, e thẹn, mê người.
Tâm tình của Mộ Dung Xu mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, hắn thực sự không thể lý giải nổi vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Ma y, hắn lại mê mẩn đôi mắt của Ma y, mê mẩn đôi mắt màu đen pha lẫn một chút màu xanh lục nhàn nhạt kia, hắn luôn cảm thấy hình như đã gặp đôi mắt đó ở đâu rồi, hắn cảm thấy nó rất giống đôi mắt của một người mà hắn ngày đêm nhung nhớ, nhưng lúc đó hắn đã nhắc nhở bản thân, Ma y là một nam nhân, nam nhân thực thụ, quân tử thực thụ, hắn không thể tưởng tượng người ta thành một vũ cơ, một nữ nhân được. Nếu thực sự nghĩ như vậy, hắn thật có lỗi với lương tâm của mình, có lỗi với ân huệ của Ma y đối với Mộ Dung gia, có lỗi với người trong lòng hắn.
Thực ra, Mộ Dung Xu từng nghĩ tới, nếu như hắn có cảm giác khi đối mặt với một nữ nhân, vậy không có gì để nói, nhưng mà hôm nay, khi hắn nhìn thấy Yến, mái tóc đen còn dính mấy cánh hoa nổi trên mặt nước, khuôn mặt trắng mịn màng, đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận, đã khiến Mộ Dung Xu hắn khó có thể tự kềm chế, hắn hầu như vừa nhìn thấy liền…
Mộ Dung Xu chậm rãi bước đi không mục đích, không biết lúc nào đã đi tới chỗ ở của Mộ Dung Uyển.
“Đại ca? Sao huynh lại tới đây?” Mộ Dung Uyển rõ ràng cũng giật mình kinh ngạc, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Mộ Dung Xu nàng cũng đoán được bảy tám phần, suy cho cùng cũng tại nàng không có ngăn đại ca lại, nàng đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, nàng mỉm cười kêu Tiểu Nhị lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ.
“Đại ca, bây giờ thì nói được rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến đại ca anh minh thần võ của muội hoảng loạn thế kia.”
Mộ Dung Xu thở dài, chán nản ngồi xuống ghế, nhìn Mộ Dung Uyển, mở miệng ra, lại ngậm vào, trong lúc nhất thời trong phòng yên lặng dị thường.
“Đại ca, huynh chạy đến chỗ muội, không lẽ muốn để cho muội xem huynh thẩn thờ à?” Mộ Dung Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống đối diện Mộ Dung Xu.
Sau một lúc lâu im lặng, Mộ Dung Xu rốt cục cũng lên tiếng, nói lắp bắp nhát gừng: “Tam muội… Ta… Ta với Ma y… Ta… Ta! Aizz…”
“Đại ca! Tóm lại là huynh muốn nói hay là không?”
“Ta… không ngờ ta lại không thể tự kềm chế đối với một nam nhân! Ta thấy thẹn với liệt tổ liệt tông của Mộ Dung gia!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.