Dịch bởi Maroon
Hiên Viên Tiêu mím chặt đôi môi, nghe xong hết những lời cảm động của Sở Sở mà vẫn không hề nói một câu nào, hắn đứng dậy cung kính nói với thái hậu: “Mẫu hậu, trẫm mệt rồi, phải trở về nghỉ ngơi, mẫu hậu cứ tiếp tục dùng bữa, hôm khác trẫm quay lại thỉnh an mẫu hậu.”
“Hoàng nhi…” Lão thái hậu nhìn con trai vẻ mặt đầy cô đơn, tim không khỏi nhói đau, cuối cùng tạm thời gác lại chủ ý buộc hắn nạp phi, chậm rãi gật đầu.
***
Bầu không khí nặng nề u ám bao phủ toàn bộ Ngọc Quốc, Trưởng công chúa bất ngờ qua đời, khói lửa chiến tranh thế chỗ cho cuộc sống yên bình trong quá khứ.
Không ai có thể ngờ được Ngọc Quốc lại là quốc gia đầu tiên bị cuốn vào can qua, mặc dù hầu như tất cả mọi người đều biết, cuộc chiến tranh này –một cuộc chiến tranh sống mái để đi đến thống nhất cả thiên hạ – là không thể tránh khỏi, nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, nước đầu tiên tham gia, hay nói cách khác là gần như chủ động khơi mào chiến tranh lại chính là Ngọc Quốc.
Từ ngày Thượng Quan Lăng lìa đời, Ngọc Đế Thượng Quan Thiên vẫn trai giới chay tịnh, cả ngày mặc đồ đen, ngoại trừ khi cần xử lý việc triều chính, thời gian còn lại đều chỉ ở trong tẩm cung của mình không ra ngoài một bước, lại càng không để ý gì tới quý phi Tư Đồ Vũ Yên vừa được tấn phong.
Không ai biết trong lòng vị tân đế vừa mới tự mình chấp chính kia rốt cuộc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578626/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.