Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Bỗng dưng, Vô Ngôn lạnh lùng cười phá lên: “Ha ha…… con trai?! Hai mươi lăm năm trước ta đã không còn con trai nữa rồi!” Trong chớp mắt, một đôi con ngươi đen giảo hoạt tựa hồ ly nhìn chằm chằm Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Âu Dương Vô Ngôn chỉ có một vương chất, hắn chính là Vương Thượng của Ngôn Quốc ta, vương tôn duy nhất của phụ vương!”
Một đôi con ngươi màu bạc dần dần gợn sóng, rồi dần dần bình tĩnh lại.
Trong chốc lát, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong vương trướng lành lạnh vang lên.
“Vương thúc còn có gì muốn hỏi Cô thì hỏi đi.” Trên thực tế, Âu Dương Vân cũng hiểu rõ Vô Ngôn. Biết, nhưng chưa bao giờ vạch trần.
Vô Ngôn nghe xong, cười hờ hững, khom người hỏi: “Thần nghe nói vương thượng chuẩn bị xuất binh thảo phạt Lương Quốc?”
Âu Dương Vân lơ đãng khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt đến đến không thể nhạt hơn xuất hiện trên mặt hắn không đến một giây. Ánh mắt chỉ nhìn vào trong mắt Vô Ngôn, hình như đang hỏi, đây mới là ý đồ chính ngươi đến đây tối nay?
“Phải.” Câu trả lời cực rõ ràng dứt khoát.
Ai ngờ Vô Ngôn lại liền vén vạt áo, đột ngột quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Thần đại diện cho hơn ba nghìn quan chức lớn nhỏ, trăm vạn con dân Ngôn Quốc, đặc biệt hướng vương thượng thỉnh chỉ — thỉnh vương thượng thu hồi mệnh lệnh tấn công Lương Quốc!”
Âu Dương Vân đầu tiên là sững ra, tiếp đến trong đôi mắt màu bạc mây đen cuồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578619/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.