(*) tham: tìm tòi và thấu hiểu
Dịch bởi Maroon
“Sư phụ, sư phụ, Lăng công chúa tỉnh rồi!”
“Tỉnh rồi? Tốt.” Yến Tứ Phương yêu mị cười với ta, “Tuy là tỉnh nhưng cùng lắm cũng chỉ mới nhặt lại được nửa cái mạng, nửa cái mạng này chưa biết chống đỡ được tới lúc nào.”
Ta cười khổ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Yến Tứ Phương có thể là đồng hương với ta, nếu không sao hắn nói chuyện lại cay độc như thế chứ.
“Nếu ta cứu sống được nàng rồi, nàng phải đáp ứng ta ba việc, Ma y ta từ trước tới giờ không kinh doanh lỗ vốn.”
Đột nhiên cảm thấy trong đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào ta kia sao mà giảo hoạt, trong lòng bất giác sững sờ.
Nhưng đâu còn cách nào, hắn cũng đã cứu ta rồi, dũng tuyền tương báo (*) cũng là chuyện nên làm.
(*) Nguyên câu: Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo. Nghĩa là: nhận được một ân huệ nhỏ thì phải báo đáp lại gấp bội.
Vì vậy, ta mỉm cười tươi rói, nói: “Nói ra nghe thử coi, đừng biểu ta giết người phóng hỏa gì là được.”
“Thứ nhất, sau này phải tránh không để cho bản thân quá xúc động, bằng không sẽ khiến cổ độc phát tán.”
“Ừ…” Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc, đây là điều kiện sao? Sao y như là đang lo nghĩ cho ta vậy?
“Thứ hai, không được gả cho Đông Phương Cửu, không được gả cho Âu Dương Vân, không được…”
Ta méo miệng, nói thẳng với hắn: “Chuyện đó Yến à, cảm phiền ngươi nói thẳng cho phép ta gả cho ai còn nhanh hơn…”
Yến Tứ Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578618/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.