Hạ Yên lăn qua lộn lại trên giường, mãi mà vẫn không ngủ được, cô buồn chán lấy điện thoại ra xem, hơn 10 giờ rồi, không biết anh đã ngủ chưa.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương hoa hồng quen thuộc, nếu không phải Đinh Nam cẩn thận mang theo trong valy hành lý thì giờ này không biết căn phòng này bị dùng loại hương liệu gì nữa. Từ nhỏ cô đã rất thích hoa hồng, ngọt ngào và lãng mạn, chỉ cần nhìn nó cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đây là nơi cô lớn lên, mấy chục năm qua vẫn ngủ trên chiếc giường quen thuộc này, vậy mà hôm nay lại có cảm giác xa lạ không thể hiểu nổi. Mọi ngày giờ này cô và Đinh Nam vẫn chưa đi ngủ, nếu có lên giường thì cũng để làm chuyện gì đó mà thôi. Nghĩ đến anh là gương mặt cô nóng lên, không có anh ôm cô làm sao mà ngủ được, cũng chẳng biết từ lúc nào cuộc sống của cô đã quen với sự có mặt của anh.
“Anh ngủ chưa”.
Hạ Yên lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Cô định trực tiếp chạy qua phòng anh, nhưng lại sợ bị người khác bắt gặp, suy nghĩ rất lâu cuối cùng đành nhịn lại mong muốn kia. Thôi, nhắn tin với anh cho đỡ nhớ vậy.
Hai mắt cô chăm chăm nhìn điện thoại. 5 phút trôi qua rồi mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, không lẽ anh đi ngủ rồi. Nghĩ đến anh đang say giấc ở căn phòng bên kia là cô lại ấm ức, không lẽ chỉ có mình cô nhớ anh không ngủ nổi thôi sao. Hạ Yên, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-em/182533/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.