“Yên Yên”. Đinh Nam bắt máy rất nhanh.
Hạ Yên nghe tiếng nói quen thuộc của anh một lúc sau mới từ từ bình tĩnh lại.
“Yên Yên”. Đinh Nam không nghe cô nói gì, kiên nhẫn lên tiếng một lần nữa.
“Anh đang làm gì vậy”.
Nghe tiếng nói uể oải đầu dây bên kia, Đinh Nam có thể tưởng tượng ra cô bé nhà mình đang phụng phịu buồn chán, vừa nghe điện thoại vừa ném đồ đạc lung tung.
“Vừa mới xong việc, anh đang trên đường về khách sạn”.
Hạ Yên ngước nhìn bầu trời trong xanh, ánh mặt trời mùa đông le lói, khung cảnh đẹp đến mức khiến cô chỉ muốn khóc mà thôi.
“Mới buổi trưa mà anh đã xong việc, đồ lười biếng”. Cô giận dỗi một cách vô cớ.
Đinh Nam đã sớm quen với tính cách sớm nắng chiều mưa của cô rồi nên chẳng thấy có gì lạ cả, anh vẫn vui vẻ cười trong điện thoại với cô.
“Em đã ăn gì chưa, hay là đã thức dậy chưa”.
Hạ Yên đưa tay lén gạt nước mắt, câu nói của anh thành công khiến cô bật cười, cô có lười thì cũng làm gì mà như heo thế chứ.
“Em muốn gặp anh”.
“….”
“Có được không”. Cô sợ làm phiền anh.
Đinh Nam nghe giọng nói cô có chút là lạ, nhưng vẫn trả lời cô như không có chuyện gì.
“Em đến đây đi, anh sẽ ra sân bay đón em”.
***
Hồng Kông đón Hạ Yên bằng những cơn gió biển lạnh lẽo, cái lạnh mùa đông khiến cho cảnh sắc ở đây vừa có chút trầm mặc, lại mang màu sắc u buồn.
Máy bay bị trễ chuyến, khi Hạ Yên đến thì Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-em/1519218/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.