“Hạ Yên, em vừa nói gì cơ, anh nghe không rõ”. Bùi Tử Nam nhẹ nhàng hỏi lại qua điện thoại. Hạ Yên vuốt một tầng mồ hôi trên trán, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dễ nghe nhất có thể, run run lập lại câu nói vừa nãy. “Anh à, chúng ta một năm có thiếu gì cơ hội gặp nhau, sinh nhật anh từ bé đến lớn em đều tham dự đầy đủ. Chỉ lần này thôi, em thực sự có việc gấp mà”. Bùi Tử Nam xác định mình không nghe nhầm thì lập tức không chút khách khí tiến hành công kích Hạ Yên qua điện thoại. “Đừng nói mấy lời thừa, em không đến dự sinh nhật anh thì sau này cũng không cần gặp anh nữa”. Hạ Yên xoa xoa mũi thật mạnh, trước khi tiếp tục nói chuyện cô còn cố ý hít hít mũi mấy cái cho có vẻ của người bị cảm nặng, vừa sụt sùi vừa than thở với Bùi Tử Nam ở bên kia đầu dây. “Em bị bệnh thật mà, đến đó lại lây bệnh cho anh”. Giọng cô nghe như muốn khóc đến nơi rồi. “Bây giờ đâu phải mùa bệnh dịch, em muốn cảm là cảm ngay hả”. Bùi Tử Nam tỏ rõ vẻ khinh bỉ, quen biết Hạ Yên bao nhiêu năm nay, hắn đâu còn lạ gì cái tính cách ẩm ương của cô nàng nữa. “Đáng ra không bị bệnh đâu, mà tại em cố dùng chút sức tàn lực kiệt đi mua quà sinh nhật cho anh nên mới bị bệnh nặng đấy. Là đồng hồ phiên bản giới hạn, đừng nói là em còn chưa đủ tình nghĩa với anh”. Bùi Tử Nam nghe đến món quà thì mới thấy tạm chấp nhận được, cười hì hì qua điện thoại, giọng điệu ngả ngớn như thường ngày. “Em cần gì phải tốn kém thế, người không đến thì quà đi thay cũng được. Mau mau nghỉ ngơi cho tốt, em đến đây làm anh bị bệnh nữa thì nguy”. Cái tên này, hồi nãy là ai còn không tin là cô bị cảm mà, giờ đã đổi giọng ngay được. Người anh em tốt này thật là càng ngày càng giống cô mà. Hạ Yên nói chúc mừng sinh nhật một cách qua loa rồi tiếp tục chú ý đến chiếc xe đang chạy trước mình. Cô vừa rời khỏi trung tâm thương mại thì nhìn thấy Hạ Vũ Thường, chị ấy đến đây cũng chẳng phải là chuyện hiếm hoi gì, nhưng người đàn ông đi bên cạnh chị ấy thì cô mới gặp lần đầu. Hạ Yên tính chạy lại bắt chuyện, nhưng khoảng cách khá xa, cô chỉ mới chạy được một đoạn thì người đàn ông kia đã dang tay ôm Hạ Vũ Thường vào lòng. Hành động đó ở nơi đông người như cửa trung tâm thương mại thực sự quá nổi bật, Hạ Yên nhớ đến câu nói lúc nãy của Lam Hàm, trong lòng tự nhiên trỗi dậy một cảm giác bất an. Không cho cô kịp suy nghĩ, Hạ Vũ Thường đã cùng người đàn ông kia lên một chiếc xe đậu sẵn ven đường. Hạ Yên cũng vội vàng bắt taxi đuổi theo. Đường phố không đông đúc, xe chạy rất nhanh đã dừng lại ở trước cổng một khu chung cư cao cấp. Hạ Yên chán nản, trị an ở những nơi thế này thường rất tốt, nói cách khác thì cô không có cách nào mà tiến vào bên trong được. Hạ Yên trả tiền taxi, cô định đứng ở đây đợi đến khi Hạ Vũ Thường đi ra. Trước khi ra khỏi nhà Hạ Yên đã mặc một chiếc áo choàng dài ấm áp, thế nhưng từng cơn gió lùa vào vẫn khiến cô run cầm cập. Hạ Yên đứng núp sau gốc cây cổ thụ để chắn gió, lòng thầm mong Hạ Vũ Thường mau chóng xuất hiện. Cô không biết mình đang lo lắng điều gì, cũng chẳng biết mình đứng ở đây sẽ có tác dụng gì hay không, nhưng đôi khi trực giác lại là một thức vô cùng đáng sợ, càng không muốn nghĩ đến điều gì đó thì nó lại càng lớn mạnh trong tâm trí con người ta. So với việc về nhà suy đoán vẩn vơ, cô thà đứng đây chịu lạnh một lúc còn hơn. Có lẽ ông trời cũng không đành lòng nhìn Hạ Yên co ro dưới trời mùa đông lạnh lẽo, cô chỉ mới đứng chưa đầy năm phút thì đã nghe được tiếng nói quen thuộc từ phía bên kia hàng rào, nơi ngăn cách khu chung cư với thế giới bên ngoài. Hàng rào có dây thường xuân bao quanh, chỉ cần vén một vài tán lá là có thể nhìn vào bên trong. Hạ Yên để ý xung quanh nơi này không có ai, cũng chẳng có hệ thống camera theo dõi, cô từ từ ngồi thu mình lại dưới gốc cây cổ thụ, đưa mắt nhìn vào bên kia hàng rào. Hạ Vũ Thường cùng với người đàn ông lạ mặt kia đang ngồi trên xích đu. Khu chung cư này được đánh giá rất cao, lý do chính là vì nó có một công viên thu nhỏ nằm ngay trong khuôn viên các tòa nhà. Ở nơi tấc đất tấc vàng này thì điều đó trở nên vô cùng đáng giá. Vì là buổi trưa nên khu vực công viên không hề có bất cứ ai, chỉ có Hạ Vũ Thường cùng người đàn ông kia đang ngồi thân mật trên chiếc xích đu nhỏ. Tiếng nói của Hạ Vũ Thường không phải lớn, nhưng vì cách vị trí Hạ Yên ngồi rất gần nên cô mới có thể phát hiện ra được. Hạ Yên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tư thế ngồi của hai bọn họ có vẻ gì đó rất kỳ quái mà cô không thể dùng từ ngữ nào để biểu đạt. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Hạ Yên không thể nào tin được Hạ Vũ Thường lại có thể làm ra hành động thân mật này ngay ở nơi công cộng như vậy. Chị cô và người đàn ông kia hết ôm rồi lại hôn, cơ thể dường như đang dính sát vào nhau. Vẻ mặt mê đắm của Hạ Vũ Thường khiến Hạ Yên cảm thấy xa lạ, giống như trong phút chốc chị ấy đã hoàn toàn biến thành một con người khác mà cô chưa từng biết. Nếu đây là bạn trai mới của chị ấy thì họ có ôm hôn nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng cuộc hôn nhân với Lam Hàm mới chấm dứt không bao lâu, thậm chí tuần trước Hạ Vũ Thường còn than thở sầu não với cô, sao bây giờ đã nhanh chóng tìm được bạn trai mới rồi. Cô chỉ sợ chị ấy nhẹ dạ cả tin, bị đàn ông đùa bỡn, một Lam Hàm đã là quá đủ rồi, chị ấy sẽ không chịu được lần thứ hai bị phản bội. “Uhmmmm….nhẹ thôi anh”. Tiếng rên rỉ của Hạ Vũ Thường kéo Hạ Yên trở lại với thực tại, âm thanh vang lên giữa buổi trưa mùa đông lạnh tê tái rất khiến người ta phải chú ý. Hai người ngồi trên xích đu vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, chỉ có điều vẻ mặt Hạ Vũ Thường càng đỏ hơn bình thường. Hạ Yên cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ trời nóng sao. “Thoải mái không, bảo bối của anh”. Hai tay người đàn ông khẽ nâng người Hạ Vũ Thường lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Không có tiếng trả lời, âm thanh ma mị của người đàn ông kia tiếp tục vang lên, Hạ Yên nghe không sót một chữ. “Em đã ly hôn thằng chồng vô năng kia rồi, chiều anh một chút đi, anh sẽ làm em thoải mái”. Hạ Yên phải dùng tay bụm chặt miệng để bản thân không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô hoảng hốt vì lời nói của người đàn ông lạ mặt kia, nhưng lại càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy việc mà bọn họ đang làm. Xích đu vẫn nhẹ nhàng đong đưa, một cơn gió thoáng qua khiến cho tà áo của người đàn ông bay lên. Hạ Yên nhìn rõ ở bên dưới tấm áo kia là cái gì. Phân thân của người đàn ông đang không ngừng ra vào trong cơ thể Hạ Vũ Thường, mỗi một lần anh ta tiến vào lại khiến cho chị cô rên rỉ thỏa mãn. Chẳng trách cô lại thấy dáng ngồi của bọn họ kỳ lạ, chẳng trách vẻ mặt của Hạ Vũ Thường lại tràn đầy vẻ mê đắm đến vậy. Bọn họ….bọn họ lại có thể làm ra loại chuyện thân mật như vậy ở giữa nơi công cộng, lại còn vào lúc ban ngày ban mặt. HạYên không dám nhìn thêm một phút giây nào nữa, cô cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng rời khỏi nơi đây, bỏ lại sau lưng đôi nam nữ đang nhiệt tình dây dưa vận động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]