Hạ Yên nhìn tờ giấy nhắn Đinh Nam để lại là mơ mơ hồ hồ khó hiểu.
“Anh đi công tác, tuần sau sẽ về”.
Ngắn gọn chỉ có vài chữ, khi cô tỉnh dậy thì căn nhà đã sớm trở nên lạnh lẽo. Hình như hồi sáng anh có lay cô dậy nói cái gì đó, nhưng lúc ấy Hạ Yên còn đang mơ ngủ, chẳng thể nào nhớ được anh đã dặn mình cái gì. Bây giờ nhìn thấy tờ giấy nhắn này thì đã hiểu rồi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Nam, không có người nghe máy, chắc anh còn đang trên máy bay.
Hôm nay mới là thứ 2, anh nói tuần sau mới về thì ít nhất cũng là bảy ngày nữa mới có thể về được. Nghĩ đến đó làm Hạ Yên cảm thấy chán nản không thôi.
Cô buồn bực ném điện thoại sang một bên, ôm chăn lăn lộn vài vòng trên giường. Giường rất lớn, một mình cô độc chiếm lại trở nên có chút cô quạnh.
Được rồi, ngày tháng còn dài, phải dậy kiếm cái gì ăn đã, mọi thứ tính sau.
Hạ Yên mò mò trong phòng bếp, lại mở tủ lạnh, cuối cùng cũng tìm được một hộp bánh ngọt Đinh Nam mua cho cô từ hôm qua.
Ngẫm nghĩ một hồi cũng mang bánh ra ăn, dạo này cô suy nghĩ nhiều, tốn carlo, ăn nhiều một chút cũng có sao đâu. Đinh Nam không có ở đây, cô phải ăn uống đầy đủ, lỡ đổ bệnh sẽ khiến anh lo lắng.
Lên tinh thần cho bản thân xong xuôi, Hạ Yên ăn vèo vèo gần hết hộp bánh vẫn cảm thấy thèm. Đang định cầm lấy cái bánh cuối cùng ăn luôn thì chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-em/1519215/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.