Cúi đầu cười nhạt, Tố Linh níu lấy tay áo của Duy Khánh rồi nhỏ giọng nói.
"Đi thôi."
"Được!"
Hai người xoay lưng bỏ đi, để lại Lục Thiên Vũ và Lạc Thy Thy đứng đó. Nhìn theo bóng lưng cô đang mỗi lúc một xa hơn, anh chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu. Có phải chăng, khoảng cách giữa hai người đã xa đến mức chẳng thể nào gần được nữa rồi.
Ngẩng mặt lên nhìn ánh hoàng hôn dần tắt, Thiên Vũ không thể nén được tiếng thở dài. Xem ra thì anh và cô, mãi mãi cũng không thể chạm đến nhau được nữa. Là do anh không tốt, không đủ sức để bảo vệ mối quan hệ của hai người.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, Lạc Thy Thy cảm thấy rất đau lòng. Trải qua chuyện lần này, cô xem như là đã rõ, tình cảm của anh vốn đã không còn đặt ở chỗ của mình từ lâu rồi. Nhưng mà, cô vẫn không cam tâm.
"Thiên Vũ!"
Nghe có người gọi tên mình, anh cũng không hề quay đầu nhìn cô. Thở ra một hơi dài, anh lạnh nhạt đáp lại Thy Thy.
"Có chuyện gì?"
"Cậu... còn yêu Tố Linh đúng không?"
"Chuyện đó chẳng phải là bản thân cậu hiểu rõ nhất hay sao?"
"Nhưng hai người đã chia tay rồi mà."
"Chia tay! Ha... tại sao chúng tôi lại chia tay cậu còn không biết sao?"
"Cậu..."
"Nếu như không phải vì cậu, vì ba mẹ của cậu gây áp lực với ba mẹ của tôi thì mẹ tôi có cần phải ép tôi đến bước này hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-anh-binh-an/2657446/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.