Tố Linh bật cười, cô nghiêng đầu nhìn anh. Trong đôi mắt dịu dàng đó, cô hình như nhìn thấy lấp lánh muôn vì sao.
Khẽ hít thở thật sâu, cô nói với anh.
"Khóc đủ rồi! Chúng ta về thôi."
"Ừm! Đi thôi, anh đưa em về."
Dưới bầu trời đêm lấp lánh sao, cô và anh chậm rãi đi cùng nhau trên con đường mòn nhỏ. Chỉ là đâu đó, có một đôi mắt buồn lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô.
[...]
Ngày hôm sau...
Sáu giờ sáng, Tố Linh vội vã chạy đến trường. Đêm qua cô không ngủ được, vừa mới chợp mắt được một chút thì liền đến giờ đi học. Cũng may là cô có đặt báo thức, nếu không thì sẽ trễ thật rồi.
Vội vã chạy vào cổng trường, cô vậy mà lại bất cẩn va phải người ta. Cắm đầu cắm cổ mà chạy, Tố Linh vô tình va vào lồng ngực của ai đó. Trước khi cô bị bật ngược ra sau, người trước mặt đã tốt bụng giữ tay cô lại giúp cho cô đứng vững.
Tố Linh luống cuống cúi đầu, luôn miệng nói xin lỗi.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Mình không cố ý."
"Cậu không sao chứ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim cô bỗng dưng như ngừng đập. Ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt quen thuộc của Lục Thiên Vũ hiện rõ trong tầm mắt cô. Khẽ hất tay anh ra, cô cúi mặt nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi! Mình không cố ý."
"Cậu..."
"Mình đang gấp! Đi trước đây."
Không đợi anh trả lời, cô vội vã bước đi. Dưới ánh nắng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-anh-binh-an/2657444/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.