Âu Dương Tuấn Lãng nhận được điện thoại, vội vã chạy tới bảo lãnh em gái, đồng thời chuộc chiếc xe yêu quý của mình. Lúc tới nơi, anh liên tục xin lỗi các chú cảnh sát.
“Xin lỗi các anh. Lần sau tôi sẽ giấu chìa khoá cẩn thận, không để con nhóc đó trộm nữa.”
Lời nói của anh làm tất cả mọi người phì cười. Cố Hạo Trạch vừa mới cố gắng nhịn cười, nay không nhịn được nữa, lập tức ôm bụng cười bò.
Âu Dương Sơ Hạ ngại ngùng đến đỏ cả mặt, cô trừng mắt nhìn anh trai.
“Âu Dương Tuấn Lãng là đồ đáng chết. Em nguyền rủa anh kiếp này không lấy được vợ.”
Cố Hạo Trạch nhiều chuyện xen vào.
“Chị nguyền rủa vậy không được đâu. Chị quên anh ấy có hôn ước với chị em à. Làm sao ế vợ được.”
“Hừ, Tiểu Nhã còn lâu mới lấy anh ấy.”
Đợi thêm hai mươi phút, khi mà Âu Dương Tuấn Lãng làm thủ tục nộp phạt xong xuôi, Cố gia cũng tới. Cố Thuần Nhã nhanh nhảu.
“Hạ Hạ, cậu tìm A Trạch kiểu gì mà cả hai lại bị xích về đồn thế.”
Ngay lập tức bị Âu Dương Tuấn Lãng cho ăn một cái cốc đầu.
“Lần sau em trai em bỏ nhà ra đi thì tự đi mà tìm, đừng làm phiền đến người khác.”
Cố Thuần Nhã ôm đầu, trừng mắt nhìn anh.
“Anh đánh em ngốc rồi anh có chịu trách nhiệm không?”
Sở Dung đứng cạnh bật cười, bà xoa đầu con gái.
“Con yêu tâm, Tuấn Lãng mà không chịu trách nhiệm thì có hai bác Âu Dương chịu trách nhiệm..”
Đợi khi ai về nhà nấy, Cố Hạo Trạch mới thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-be-cuoi-anh-di/238881/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.