Âu Dương Sơ Hạ nhận được điện thoại của Cố Thuần Nhã, vội khoác áo rồi xỏ giày chạy đi. Âu Dương Tuấn Lãng vừa chạy xe về, đã bị em gái chặn đường cướp chìa khoá. Chưa kịp hỏi gì cô đã phóng xe chạy mất. Cũng may trước đó anh đã dạy cô cách chạy xe.
“Cái con bé này, làm gì vội thế không biết?”
Trời đã bắt đầu sẩm tối, đường phố đã lên đèn, Âu Dương Sơ Hạ lái xe dọc theo con đường bọn họ hay đi qua, nhưng không tìm thấy hình bóng quen thuộc. Lái thêm một đoạn nữa, cô cho xe tấp vào lề đường, sau đó mở cửa đi xuống.
Trời lúc này đã tối hẳn, các ông bà tập dưỡng sinh trong công viên cũng lần lượt ra về. Âu Dương Sơ Hạ đi theo trí nhớ, cuối cùng cũng nhìn thấy một cậu thanh niên đang cúi mặt. Cô thở phào tiến lại.
“Sao lại bỏ ra đây?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Cố Hạo Trạch ngẩng đầu lên, ấm ức lên tiếng.
“Hạ Hạ..”
Âu Dương Sơ Hạ cau mày sửa lại.
“Chị Hạ Hạ..”
Cố Hạo Trạch nhìn vẻ mặt cương quyết của cô, đành thoả hiệp.
“Chị bé, gọi như vậy được không?”
Nhìn vẻ mặt trẻ con của cậu trai trẻ, cô cũng không làm khó anh nữa, nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt cô vô tình lướt qua gò má sưng đỏ, đưa tay lên quay mặt cậu về phía mình.
“Sao thế này, bố em đánh em à? Đau không?”
Cố Hạo Trạch ấm ức gật đầu. Vốn dĩ anh không thấy đau lắm, nhưng khi được chị bé quan tâm, vết thương không nhịn được mà đau nhói. Âu Dương Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-be-cuoi-anh-di/238880/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.