Chương trước
Chương sau
Anh ngơ ngác, mày kiếm khẽ nhíu lại:

[ôm, ôm cái gì cơ?]

Đình Xuyên chống tay lên nệm, nhấc người mình ngồi dậy, hơi ngả lưng dựa lên thành giường.

[Khoan! Từ từ đã, ôm cái gì cơ?]

Anh lấy lại sự tỉnh táo, quay sang nhìn cô:

"Ôm?"

Sương Hàn nhìn Đình Xuyên, thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt anh, cô không biết lý do gì kiến chuyện này xảy ra. Nhưng đây không phải là cơ hội tốt để Sương Hàn tiến thêm một sao? Cô liền nhập vai, khóe môi cong nhẹ, giọng thấp ấm:

"Anh ôm em, có ấm không?"

Đình Xuyên mơ hồ hiểu ra những gì mình đã làm, vội vàng tránh đi ánh mắt Sương Hàn, lạnh giọng nói:

"Không."

Cô chống cằm, ánh nhìn chứa tình ý. "Thế mà em thấy ấm lắm, tay anh ôm eo em rất ẩm."

Sương Hàn thấy mình lúc này... có chút vô sỉ rồi.

Nhưng lời đã nói ra, sao mà nuốt lại được.

Cô thấy đối phương không đáp, lại nói thêm:

"Anh muốn ôm em nữa không? Em luôn luôn sẵn sàng."



Anh biết rõ Sương Hàn cố ý trêu mình, yết hầu trượt xuống, Đình Xuyên quay sang nhìn cô. Giang rộng tay:

"Được, lại đây"

Xem ai thắng ai.

Sương Hàn chỉ có ý trêu ý đùa, giờ mà anh muốn ôm thật thì chết cô rồi. Nhưng vậy thì có phải Đình Xuyên đã mở lòng không? Vậy thì Sương Hàn tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cô tiến lại gần phía anh, người dám nói người dám làm, Đình Xuyên không ngại, Sương Hàn việc gì phải ngại.

Anh mạnh mồm là thế, nhưng thấy cô tiến lại thật, lòng bắt đầu bối rối, lồng ngực đập mạnh như trống. Càng ngày càng gần, Sương Hàn tiến được đến đây, vừa muốn tiến vừa muốn lùi. Cô phải ôm thật sao?

Đình Xuyên không chịu được nữa, anh thu tay xoay người bước xuống giường, nói:

"Tôi đi vệ sinh

Chạy rồi.

Anh nói trước, chuồn cũng trước. Sương Hàn ngồi trên giường, thế là cô ôm hụt rồi, Sương Hàn nhìn người cố tỏ ra bình tĩnh bước vào phòng vệ sinh. Khóe môi bất giác cong nhẹ, Đình Xuyên trong phòng vệ sinh, gạt vòi hất dòng nước lạnh lẽo lên mặt.

Hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô.

Dưới nhà lớn đã được trang trí lộng lẫy, mọi người đều bận rộn với công việc của chính mình, người làm đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ lên mặt cửa.

Sương Hàn biết bản thân cũng phải chuẩn bị, cô khoác lấy áo choàng lông trên giá treo bên cạnh, rời giường mở cửa. Sương Hàn được đưa tới một phòng lớn, tại đây có rất nhiều chuyên viên trang điểm, một nhà thiết kế thời trang có tiếng, cô được vệ sinh sạch sẽ, tắm sữa thoa kem dưỡng. Tóc được gội, chải chuốt cẩn thận, Sương Hàn ngồi trước gương lớn khung gỗ trạm khắc tinh xảo.

Cô được trang điểm tỉ mỉ, không quá đậm, cánh môi điểm sắc dâu chín, hai má được phủ một lớp phấn hồng mỏng nhẹ, mi mắt cong dài tự nhiên. Lông mày được tô nhạt đi, giúp tổng thể gương mặt thêm hài hòa, Sương Hàn mặc trên mình bộ váy được thiết kế riêng.

Một bộ váy trễ vay trắng tinh khôi, dài qua đầu gối, được thiết kế cắt xẻ khoe được chân phải thon dài trong mỗi bước đi. Trăng sức ngọc trai lấp lánh, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xõa, cao gót trắng đính vài viên ngọc trai nhỏ.

Xương quai xanh mảnh mai tinh tế được khoe ra, eo nhỏ bị siết chặt, chân váy bung xèo. Làn da trắng nõn tựa tuyết tựa sắc ly. Đôi mắt lệ chi xinh đẹp, ẩn chứa một tia u sầu mờ nhạt, cô nhìn bản thân trong gương.



Đúng thật là rất tuyệt.

Sương Hàn ngồi trong phòng, chờ đợi tới giờ tổ chức bữa tiệc, chỉ có một thân một bóng chờ đợi. Thời điểm hiện tại đã là quá trưa, cô đã được lót bụng bởi đồ ăn được mang tới riêng, Sương Hàn ngồi trên ghế, phía trước là đàn Cello. Nhớ lại bản nhạc khi xưa, uyển chuyển cử động tay, thanh âm du dương vang vọng, đánh bản nhạc bản thân thích nhất. Cô rất thích đàn Cello, nhưng mẹ Sương Hàn muốn cô phải giống bà, thích piano, Sương Hàn phải nghe theo.

Cô như hòa mình vào những thanh âm đang vang vọng, không hề để ý cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra. Thanh âm truyền đến bên tai anh, Đình Xuyên dừng bước, cánh cửa khép hờ chưa được mở hết, âm thầm đứng ngoài lắng nghe.

Anh mặc vest đen chỉnh tề, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, đôi mắt trầm lắng yên tĩnh. Thanh âm ảm đạm bi sầu, hệt như đang mang theo nỗi buồn khó nói, thanh âm chạm tới cả trái tim người nghe, khiến Đình Xuyên nổi da gà.

Kết thúc, thanh âm dừng hẳn, anh đưa mắt nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay.

Đẩy cửa bước vào, Đình Xuyên nhìn Sương Hàn xinh đẹp trước mắt, trái tim tự khắc loạn nhịp.

Đẹp... anh thấy đẹp.

Đình Xuyên khẽ nhíu mày, nói trong lòng:

[Mày điên rồi, cô ấy lúc nào chả đẹp chứ.]

Cô ngước mắt lên, nhìn anh, không biết rằng Đình Xuyên có nghe được gì hay không. Vội vàng đặt đàn sang bên cạnh mà đứng dậy, nét mặt vẫn bình tĩnh ôn nhu, đôi mắt lệ chi mang theo ý cười.

"Đình Xuyên, hôm nay anh đẹp trai lắm."

Sương Hàn nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp:

"Bình thường chồng em đã đẹp, nay lại còn đẹp hơn."

Lần này anh không tránh, vẫn nhìn thẳng vào mắt cô. Cảm xúc của hiện tại là gì?

Đình Xuyên nói: "Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.