Chương trước
Chương sau
Đình Xuyên không đáp lại cô, vờ như đã ngủ, cô biết mình không nói được anh. Thời điểm hiện tại cũng không thể rút ngắn khoảng cách của hai người, bóng đêm như tấm lụa mỏng mềm mại phủ lên mọi thứ, Sương Hàn ngồi đó, không đi.

Đình Xuyên cố chấp, cô cũng vậy.

Sương Hàn ngồi đó, ngắm nhìn anh, Đình Xuyên không sao ngủ nổi. Mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, nhiệt độ phòng ấm áp, thảm được lót lông cừu mềm mại, Sương Hàn không lạnh, cô biết rõ người này chưa ngủ.

Nhưng vẫn nói, âm giọng nhỏ nhẹ truyền đến bên tai anh:

"Anh ngủ rồi sao?"

Đình Xuyên nhắm mắt, hơi thở ra trầm thấp, yết hầu khẽ động. Trong bóng tối của màn đêm, Sương Hàn sụp người xuống bên ghế, vươn tay chạm lên từng khớp xương nhô lên trên tay anh, Đình Xuyên vẫn im lặng, bất chợt căng thẳng, tay cô dần đan vào tay anh. Đình Xuyên nghe thấy tiếng khóc, nhỏ và rất nhỏ.

Sương Hàn, từ trước đến nay đều chỉ giả vờ, hành động của hiện tại cũng chỉ là giả, giọng cô trầm xuống:

"Đình Xuyên, cứu em, cứu em khỏi nơi này, em yêu anh, là thật."

Có lẽ một phần ý của câu này là thật, có lẽ Sương Hàn đã khao khát một người có thể đưa mình hoàn toàn thoát khỏi cái lồng này. Nếu bây giờ, cô nói ra tất cả. Liệu anh có thể đưa Sương Hàn thoát khỏi cái địa ngục này không?

Cô nắm chặt lấy cổ tay Đình Xuyên, khao khát một tự do, giọt lệ tuôn trào cũng là thật. Sương Hàn đã thiếp đi từ bao giờ, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, anh không ngủ. Mọi lời nói, cảm xúc, tiếng của giọt lệ, Đình Xuyên đều nghe rõ.

Từ từ mở mắt, đôi mắt ấy chứa đầy sự mẫu thuẫn.

Anh nhìn cô gái mang danh phận vợ mình, nhìn cách Sương Hàn vẫn nắm chặt tay mình không buông. Đình Xuyên nhẹ nhàng gỡ bỏ tay cô khỏi tay mình, anh đặt chân xuống nền sàn lót thảm, cẩn thận bế Sương Hàn lên đặt lại trên giường.

Vừa định rời đi, lại bị bàn tay nhỏ kia túm chặt áo.



Đình Xuyên tự hỏi, cô có ngủ thật hay không? Hay là đang giả vờ, đang cố gắng khiến anh tin tưởng, rồi rơi vào cái bẫy.

Đình Xuyên không quan tâm nữa, chính anh cũng thắc mắc, không biết Ôn Sương Hàn, tiểu thư Ôn Gia tài sắc vẹn toàn này trước kia đã sống như thế nào. Đình Xuyên và cô không giống nhau, hai người khác biệt hoàn toàn.

Anh sinh ra trong một gia đình hạnh phục, tam quan đứng đắn, danh giá. Đình Xuyên biết thế nào là hạnh phúc, biết làm thế nào để khiến người khác hạnh phúc. Còn Sương Hàn, sinh ra trong một gia đình chỉ đầy rẫy những điều tiêu cực, cha cô là người có tính chiếm hữu cao, không yêu những cũng không muốn để ai có được, mẹ Sương Hàn giống như một người điên vì tình.

Cô được dạy những điều khiến bản thân kinh tởm, chán ghét, giống như một con rối đi mua vui cho người khác. Sương Hàn được dạy cả cách thỏa mãn đàn ông, cô được chính mẹ mình dạy bảo, đều đều bị ép đọc đọc những cuốn sách văn hóa phẩm đồi trụy.

Thực hành với một người gỗ.

Nhưng bà vẫn bảo với Sương Hàn như thế này: "Con là một con rối, một bông tuyết trắng tinh khiết."

Trong giấc mộng, cô gặp ác mộng, mơ thấy những hình ảnh khiến bản thân buồn nôn, kinh sợ, những đoạn ký ức muốn quên nhưng không thể quên. Sương Hàn hoảng loạn chạy trong chính giấc mộng của mình, không thể điều khiển nó, cô mất đi phương hướng của bản thân, tuyệt vọng chỉ biết chạy hết sức mình, Sương Hàn dừng bước.

Cô cảm nhận được một hơi ấm nhỏ bé, lao tới ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt, không muốn buông. Mặt mày mếu máo, khóc nấc, ở hiện thực, eo của anh bị Sương Hàn siết chặt tới mức khó thở, Đình Xuyên vẫn không lên tiếng.

Chỉ âm thầm nói trong lòng:

[Mơ thấy ác mộng sao?]

Anh để tay lên đầu cô, xoa xoa nhẹ nhàng, lời nói ra mang theo hơi ấm:

"Có tôi ở đây."

Đình Xuyên không hiểu, việc làm của anh là từ lòng tốt hay từ cảm xúc gì khác. Đình Xuyên không muốn lún sâu, nhưng trong khoảnh khắc này, anh không thể dừng lại.

Không biết từ khi nào, cả hai đã đều chìm vào giấc ngủ.



Sáng sớm.

Sắc trời âm u không thấy mặt trời, những cơn gió đông lạnh đến thấu xương quật vào cánh cửa sổ. Đêm qua một trận tuyết lớn lại ập xuống thành phố, không khí cũng vì thế mà lạnh lẽo hơn, Sương Hàn cảm thấy rất ấm, eo cô được thứ gì đó ôm lấy, nơi bả vai cảm nhận được hơi ấm trầm thấp.

Sương Hàn mơ màng nói: "Ấm quá..."

Cô bất ngờ mở to mắt:

[Hả? Cái gì ấm cơ.

Sương Hàn hơi quay đầu lại, thấy cảnh mình chưa từng nghĩ tới.

Đình Xuyên đang ôm cô trong lòng!

Sương Hàn ngơ ngác ngạc nhiên. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cô vùng khỏi cái ôm eo này ngay lập tức, anh khẽ động mi mắt, Sương Hàn vẫn còn cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ Đình Xuyên vương lại trên vai mình. Cô không tin nổi vào những chuyện vừa xảy ra:

"Sao... sao lại nằm trên giường?"

"Sao chuyện này, ôm... ngủ cùng, chuyện quái gì vậy?"

Anh hé mở đôi mắt, nhìn thấy Sương Hàn đang ngồi trên giường, tầm nhìn Đình Xuyên vẫn còn mơ màng vì chưa thoát hết khỏi mộng. Chưa tỉnh hẳn đã đối mặt với câu hỏi:

"Sao anh ôm eo em?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.