Đình Xuyên không đáp lại cô, vờ như đã ngủ, cô biết mình không nói được anh. Thời điểm hiện tại cũng không thể rút ngắn khoảng cách của hai người, bóng đêm như tấm lụa mỏng mềm mại phủ lên mọi thứ, Sương Hàn ngồi đó, không đi.
Đình Xuyên cố chấp, cô cũng vậy.
Sương Hàn ngồi đó, ngắm nhìn anh, Đình Xuyên không sao ngủ nổi. Mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, nhiệt độ phòng ấm áp, thảm được lót lông cừu mềm mại, Sương Hàn không lạnh, cô biết rõ người này chưa ngủ.
Nhưng vẫn nói, âm giọng nhỏ nhẹ truyền đến bên tai anh:
"Anh ngủ rồi sao?"
Đình Xuyên nhắm mắt, hơi thở ra trầm thấp, yết hầu khẽ động. Trong bóng tối của màn đêm, Sương Hàn sụp người xuống bên ghế, vươn tay chạm lên từng khớp xương nhô lên trên tay anh, Đình Xuyên vẫn im lặng, bất chợt căng thẳng, tay cô dần đan vào tay anh. Đình Xuyên nghe thấy tiếng khóc, nhỏ và rất nhỏ.
Sương Hàn, từ trước đến nay đều chỉ giả vờ, hành động của hiện tại cũng chỉ là giả, giọng cô trầm xuống:
"Đình Xuyên, cứu em, cứu em khỏi nơi này, em yêu anh, là thật."
Có lẽ một phần ý của câu này là thật, có lẽ Sương Hàn đã khao khát một người có thể đưa mình hoàn toàn thoát khỏi cái lồng này. Nếu bây giờ, cô nói ra tất cả. Liệu anh có thể đưa Sương Hàn thoát khỏi cái địa ngục này không?
Cô nắm chặt lấy cổ tay Đình Xuyên, khao khát một tự do, giọt lệ tuôn trào cũng là thật. Sương Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3650253/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.